Đại Hạ Văn Thánh

1392 Đến Tắc Hạ học cung! Đứng trên đỉnh cao nhất, tầm mắt nhìn trọn những ngọn núi thấp! Tranh tài Kỳ! (10)

Mặc dù nói, người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết.

Nhưng quân tử có việc nên làm, có việc không nên làm.

Loại chuyện này, hắn vẫn không muốn làm.

Lên đấu, chỉ vì không hi vọng Văn Cảnh tiên sinh lại nghĩ ra chủ ý khác.

Có thể nói, Cố Cẩm Niên trên quãng đường đi tới học cung này, đã nghĩ kỹ rất nhiều chuyện, cũng buông bỏ xem nhẹ được rất nhiều chuyện.

Lần này đến Tắc Hạ học cung.

Hắn không muốn quá mức cao giọng.

Tầm thường đi một chút, cũng là một chuyện tốt.

Nhưng.

Thấy Cố Cẩm Niên đi vào tiền điện.

Trong chốc lát, dẫn tới vô số tranh luận.

"Cố Cẩm Niên cũng lên rồi?"

"Hắn cũng biết chơi cờ sao?"

"Hẳn là biết đi."

"Tô Văn Cảnh cũng là người tài trong giới Kỳ đạo, Cố Cẩm Niên có lẽ cũng biết một chút."

"Không nhất định là không biết."

"Thiên tài tuyệt thế khẳng định sẽ không giống chúng ta, có lẽ Cố Cẩm Niên thâm tàng bất lộ."

"Đúng vậy, có lẽ thật sự thâm tàng bất lộ đấy."

Từng giọng nói vang lên, ánh mắt của mọi người vào lúc này, đã tập trung toàn bộ trên người Cố Cẩm Niên.

Từ khi Cố Cẩm Niên xuất hiện, ánh mắt của mọi người vẫn luôn không rời khỏi người hắn.

Nhất cử nhất động, đều đưa đến tranh luận to lớn.

Mà khi nhìn thấy Cố Cẩm Niên lên sân.

Trường Vân Thiên vẫn luôn bình tĩnh, cuối cùng đã nhịn không được nữa.

"Sư đệ."

"Đừng kéo dài thêm nữa."

"Người này tràn đầy biến số, không nên coi thường hắn, nhanh lên đi, đoạt trước mặt hắn."

Trường Vân Thiên lên tiếng, bảo sư đệ mình nhanh lên một chút.

Hắn ta rất lo lắng, xảy ra chuyện tương tự.

Một bước sai.

Từng bước sai.

Lúc trước nếu không phải là hắn ta quá mức tự phụ.

Cũng sẽ không rơi vào kết cục như vậy.

Ban đầu, dựa theo suy nghĩ của hắn ta, trước tiên sẽ cứu vớt vương triều Đại Hạ đang chìm trong biển lửa, sau đó được vạn dân kính ngưỡng, bản thân không tá trợ bất kỳ thế lực nào, trực tiếp vào triều làm quan.

Văn võ bá quan cũng sẽ kính trọng hắn.

Lúc đó, bản thân nói một không hai, có thể xây dựng thế lực thuộc về mình, cũng không cần đầu quân dưới trướng Tần Vương, trực tiếp đi tìm Thái tử.

Sau đó ở trong triều đình, công kích Cố Cẩm Niên, chèn ép Cố Cẩm Niên, nhờ vào sự tích cứu vớt dân chúng Đại Hạ, cũng có thể đánh vỡ tư thái vô địch của Cố Cẩm Niên, để tất cả mọi người trong thiên hạ biết.

Có rất nhiều chuyện, Cố Cẩm Niên cũng không làm được.

Chỉ cần lúc trước hắn ta sớm hơn một bước, thậm chí, chỉ sớm nửa bước thôi, cũng sẽ không rơi vào tình thế như hiện tại.

Đáng tiếc là.

Lúc đó, hắn ta quá tự phụ, cũng quá kiêu ngạo.

Mà bây giờ, sư đệ của hắn ta cũng như vậy, tự cao tự phụ.

Hắn ta tất nhiên nhịn không được mà lên tiếng.

Bất cứ mọi chuyện, người đời đều chỉ nhớ kỹ người đầu tiên, mà sẽ không nhớ kỹ người thứ hai.

Nếu Cố Cẩm Niên vượt qua cửa ải, mỹ xưng đệ nhất đệ nhị cũng không tính là gì, những thứ này có hay không cũng không đáng kể, trọng điểm vẫn là thiên mệnh.

Đây mới là chuyện quan trọng nhất.

Nghe nói như thế, người sau vẫn hơi chần chừ.

Nhưng mà, giọng nói lạnh băng của Trường Vân Thiên vang lên, khiến hắn ta không thể không động thân.

"Nếu như bị Cố Cẩm Niên cướp đoạt thiên mệnh, đến lúc đó cho dù ngươi thắng được Cố Cẩm Niên, thì có thể thế nào?"

"Thiên mệnh là quan trọng nhất, thu hồi ngạo khí của lòng ngươi đi."

Giọng của Trường Vân Thiên hơi lạnh lùng.

Hắn ta không còn cách nào, biết vị sư đệ này rất kiêu ngạo.

Cho nên nhất định phải cho liều thuốc nặng.

Quả thật, nghe xong lời này, ngươi sau cũng phân biệt được chuyện lớn chuyện nhỏ.

Lập tức, nhanh chân tiến lên, đến cuối cùng càng đi vượt qua Cố Cẩm Niên đến trước mặt bàn cờ đầu tiên, vượt lên trước nửa bước.

Mà cách đó không xa, sau khi thấy cảnh này, Trường Vân Thiên thở phào một hơi.

Vượt lên trước nửa bước.

Đây là một chuyện tốt.

Bất kể Cố Cẩm Niên có thể qua cả chín cửa ải hay không, ít nhất càn khôn chưa định.

Ở trong tiền điện.

Nhìn thấy có người đi vượt lên trước mình nửa bước.

Cố Cẩm Niên không nhiều lời, mà chỉ lui về sau nửa bước.

Để cho đối phương đi trước.

Mà đối phương, không nói lời nào, trực tiếp cầm quân cờ, nhưng ngay lúc này, một giọng nói bỗng nhiên vang lên.

"Đổi vị trí."

Theo giọng nói vang lên.

Ngay sau đó.

Chín vị danh thủ quốc gia bước ra khỏi hàng.

Đoạn Không ở phía trong cùng của tiền điện nhất, đi tới vị trí đầu tiên, mà người thứ nhất thì đi tới vị trí cuối cùng.

Trong chốc lát.

Rước lấy tranh luận.

Trường Vân Thiên đứng cách đó không xa, không khỏi nhíu chặt hắn lông mày.

Đây là nhắm vào bọn họ sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận