Đại Hạ Văn Thánh

Chương 414 Dòng sông lịch sử, tất cả đế vương xưa nay hiển chiếu, hóa long hồn hộ sơn hà, quốc vận hưng thịnh!(2)

Mộc Cáp Nhĩ, Tề Tề Mộc và những quý tộc Hung Nô thấy cảnh này, cơ hồ sắp nứt cả tim gan, bọn chúng rất sợ hãi, loại huyết mạch áp chế này khiến bọn chúng khủng hoảng không thôi, toàn thân rùng mình dựng tóc gáy.

Tất cả các vị đế vương của Trung Nguyên chiếu hiển, bọn hắn đã khi nào nhìn thấy được cảnh tượng như thế này?

Ánh mắt của mỗi vị đế vương, đều chứa đầy cao ngạo, cao cao tại thượng, giờ khắc này bọn hắn giống như đã mất đi cảm giác, những đế vương này đang nhìn xuống bọn hắn.

Giống như Chân Long trên trời, nhìn xuống bầy sâu kiến dưới mặt đất vậy.

Một cảm giác khó mà diễn tả bằng lời sinh sôi nảy nở ở trong lòng, là tự ti, là sợ hãi, thậm chí là tuyệt vọng.

Mà khi những đế vương này xuất hiện.

Kinh đô Đại Hạ cũng chìm vào tĩnh lặng.

Các vị đế vương cổ kim vãng lai của mảnh đất này, lấy một phương thức khác để trở về.

Họ nhìn chằm chằm vào bọn người Hung Nô, trong ánh mắt là bễ nghễ, cũng là coi thường, là cao cao tại thượng, thậm chí là kiêu căng.

Từ xưa đến nay, dù họ nội đấu nghiêm trọng đến đâu, thfi cũng không tới phiên người ngoại tộc xâm lấn, cũng không tới phiên người ngoại tộc khoa tay múa chân trên mảnh đất này, huống chi là chạy tới đây đạp một cước?

Xứng sao?

Chúng xứng sao?

Ánh mắt của đế vương Đại Càn, rơi trên người Cố Cẩm Niên.

Hắn chẳng qua chỉ là một đạo ấn ký.

Một ấn ký trong thiên địa.

Nhưng lúc này, hắn lại nhìn về phía Cố Cẩm Niên như thật sự đã sống lại vậy.

Càng dẫn tới nhiều tiếng hô kinh ngạc.

Thậm chí ngay cả Cố Cẩm Niên hơi cảm thán, hắn cảm nhận được đối phương nhìn mình chăm chú, giống như đối phương sống lại thật.

Nhưng Cố Cẩm Niên không nói gì, mà chỉ hành lễ cúi đầu về phía vị đế vương Đại Càn này.

Người sau từ từ thu hồi ánh mắt.

Ngay sau đó, sự bễ nghễ trong mắt như tung hoành tứ hải, tất cả quân vương phía sau hắn, cũng lộ ra tinh thần phấn chấn, bá khí vô song.

"Phạm người Trung Nguyên ta, xa đâu cũng giết."

Thời khắc này, giọng đế vương Đại Càn truyền đến, thời gian trôi qua vô số năm, giọng của họ lại lần nữa vang vọng khắp mảnh đất này.

Thời khắc này, tất cả quân vương đồng loạt gầm to.

Thời khắc này, thiên địa biến sắc.

Mây đen bao phủ toàn bộ bầu trời, sấm chớp đùng đùng, trông cực kỳ khủng bố về mặt thị giác, cũng rất chấn động lòng người.

Trong quang cảnh khủng bố như thế.

Đế vương Đại Càn hóa thành Kim Long Ngũ Trảo, tràn vào bên trong mảnh đất này, chìm vào bên trong quốc đô Đại Hạ.

Mà trên hoàng cung Đại Hạ, một con Kim Long hiện ra, Kim Long dài trăm trượng, bay lượn trên hoàng cung.

Đó là quốc vận của Đại Hạ.

Vào lúc này, có chín viên long châu vờn quanh, chín viên long châu này đại biểu cho chín đạo thiên mệnh khí vận của Đại Hạ.

Nhưng sau khi đế vương Đại Càn hóa thành Kim Long, chìm vào kinh đô Đại Hạ, quốc vận Đại Hạ đã được tăng lên, mặc dù không phải tăng lên to lớn, nhưng thật sự lấy mắt thường có thể thấy được, Kim Long trăm trượng lại một lần nữa lột xác mà thay đổi.

Trong chốc lát.

Từng vị quân vương hóa thành Chân Long màu vàng, chìm vào quốc đô Đại Hạ, mặc dù họ đã chết đi, nhưng hồn phách của họ, còn lưu lại tại mảnh đất này, thủ hộ cho bách tính Trung Nguyên.

Cảnh tượng này, khiến cho vô số dân chúng rơi lệ.

Mặc dù dân chúng họ chưa từng gặp những vị quân vương này, nhưng họ biết, huyết mạch chảy trong cơ thể mình, là huyết mạch Trung Nguyên.

Chẳng qua là vương triều thay đổi qua các triều đại, mà con người cũng thay đổi qua từng thế hệ mà thôi.

Từng con rồng màu vàng lần lượt lặn vào trong quốc đô.

Quốc vận kim sắc lột xác đáng sợ.

Đến cuối cùng Kim Long quốc vận của Đại Hạ, triệt để tăng vọt đến dài năm trăm trượng, trên bầu trời, luồng sáng chói mắt, chiếu rọi toàn bộ kinh đô.

"Rống."

Tiếng long ngâm vang lên đinh tai nhức óc, khiến bách tính Đại Hạ càng thêm phấn khích và vui mừng.

Nhưng tiếng long ngâm này, ở trong tai người Hung Nô, lại khiến chúng thấy hoảng hốt và sợ hãi.

Ai có thể ngờ được, một khắc cuối cùng còn xảy ra một chuyện không tưởng như vậy?

Vĩnh Thịnh Đại Đế nhìn cảnh này, hắn đã không biết nên nói gì, trong lòng rất vui sướng, vui sướng phát ra từ nội tâm.

Từ sau khi lên ngôi, hắn đã bị vô số người chửi rủa, người đời đều nói hắn đoạt ngôi soán vị.

Nhưng hắn muốn nói cho người trong thiên hạ biết, tuy hắn soán ngôi đoạt vị, nhưng hắn mới là người càng thích hợp với ngôi vị hoàng đế, là phụ thân của hắn đã chọn sai người.

Vì vậy đã không ngừng cố gắng, lao tâm cần chính, có triều thần mắng nhiếc, hắn không nói một lời, có người đả kích, hắn chỉ có thể thay đổi.

Những phẫn nộ này, chỉ có thể một thân một mình nuốt xuống, bởi vì hắn muốn làm một vị hoàng đế tốt, làm một vị Hoàng đế khiến thế nhân vừa lòng.

Mà để trở thành kiểu Hoàng đế này, thì nhất định phải có công tích, để người trong thiên hạ nhìn thấy.

Mà bây giờ, công tích to lớn đã xuất hiện.

Tất cả đế vương xưa nay đều đã công nhận Đại Hạ, mặc dù Đại Hạ không phải do hắn sáng lập ra, nhưng bây giờ do là do đương triều mà.

Điều này không phải gián tiếp công nhận sự cai trị của ông sao?

Nếu cai trị tốt thì chính là mỹ danh.

Cháu ngoại trai này của hắn, quả nhiên giỏi lắm.

Quả nhiên là cực kỳ tốt.

Vĩnh Thịnh Đại Đế lúc này vô cùng vui sướng, đồng thời cũng có chút cảm khái, vì sao Cố Cẩm Niên không phải là tôn nhi của mình?

Nếu là tôn nhi của mình, trực tiếp nâng đỡ hắn làm hoàng đế, không cần nghĩ ngợi loại bỏ hết tất cả tai hoạ ngầm.

Mà lúc này.

Một loạt tiếng nói vang lên.

"Quân vương hóa long hồn, phù hộ cho Đại Hạ ta hưng thịnh."

"Từ xưa tới nay, quốc vận đại biểu cho thịnh suy của vương triều, quốc vận cường đại, thì vương triều đi đến thịnh thế, nếu quốc vận nhỏ yếu, thì vương triều sắp đến lúc suy bại."

"Tất cả mọi đế vương Cổ kim lai vãng bởi vì cảm ứng chín chữ này của thế tử mà hiện về, phạm người Đại Hạ ta, xa đâu cũng giết, đây là ngạo cốt của người Trung Nguyên ta, cũng là huyết tính(tâm huyết/chính trực) của người Trung Nguyên ta, cho nên những đế vương này xuất thế, đã tán thành Đại Hạ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận