Đại Hạ Văn Thánh

1094 Bệ hạ! Đại Hạ ta giàu rồi! Vĩnh Thịnh Đại Đế kinh ngạc!

Hoàng cung Đại Hạ.

Một ngọn lửa vô danh cháy bùng lên trong lòng Vĩnh Thịnh Đại Đế .

Mụ nội nó chứ.

Cứ giục giục giục.

Không biết giục cái gì, có việc gì mà vội vàng như vậy hả?

Thật sự không thể cho trẫm dễ chịu một chút đúng không?

Có phải ép chết trẫm ngươi mới vui vẻ đúng không?

Nghĩ tới đây, trong bụng Vĩnh Thịnh Đại Đế càng nổi nóng hơn.

"Lão gia tử, nếu Đại Hạ thật sự diệt vong ở trong tay ta, ngài cũng đừng trách ta, không phải tại ta, chủ yếu vẫn là tại tên tiểu tử Kiến Đức ngu ngốc kia."

"Đợi lát nữa ta cho người vào, tự ngài nghe đi, không liên quan đến ta lắm đâu, dù sao sau này gặp lại ngài cũng đừng mắng ta đấy, cùng lắm ta chỉ thừa nhận hoàng vị này không thích hợp với ta thôi, còn những cái khác ta sẽ không thừa nhận đâu."

Vĩnh Thịnh Đại Đế thầm thì vài câu, trong khoảng thời gian này ông đến Thái miếu, thứ nhất là vì trong lòng nặng trĩu, thứ hai là muốn đả thông tư tưởng với lão gia tử trước.

Mặc dù có trời mới biết Thái tổ Đại Hạ có thể nghe thấy hay không, nhưng ít nhất phải kể lể vài câu, nhỡ đâu thật sự có Địa Phủ luân hồi, lão gia tử ở dưới đó đợi mình xuống rồi xử lý thì sao?

Cho nên phải chuẩn bị kỹ lí do thoái thác trước, coi như Đại Hạ vong thật, mình cũng có lý do.

Trên thực tế, không phải Vĩnh Thịnh Đại Đế bi quan, mà trong khoảng thời gian này, tự ông cũng đã nghiêm túc phân tích.

Một khi quận Giang Trung hỗn loạn, vương triều Đại Hạ sẽ thật sự phải loạn.

Nói thật, Vĩnh Thịnh Đại Đế biết rõ Ninh Vương có ý đồ gì, và phiên vương các nơi lại có suy nghĩ gì, nhưng ông cũng biết một điều .

Đám người này đều là đồ ngu.

Bọn họ hi vọng vương triều Đại Hạ rối loạn, mượn cơ hội này học đòi theo ông tạo phản đăng cơ.

Nhưng đám người này ngu ở chỗ, một khi Đại Hạ đại loạn, bọn họ còn có thể khống chế được sao?

Còn có vương triều Phù La và vương triều Đại Kim, lẽ nào hai đại vương triều này biết được sẽ không làm gì?

Không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của chắc?

Vương triều Trung Châu cũng muốn tới kiếm một chén canh.

Đến lúc đó, tạo phản thành công, phải cắt đất bồi thường, nói cho dễ nghe là vì hòa bình, nhưng thật ra là bán nước cầu vinh.

Mà quận Giang Trung gặp đại nạn, mười bốn ngàn vạn dân chúng trôi dạt khắp nơi, trở thành nạn dân, bị ảnh hưởng là trên dưới cả nước, coi như đăng cơ thành công thì có thể thế nào?

Một đống việc lớn bày ở trước mặt, xử lý như thế nào?

Không quan tâm sao? Đó không phải là hôn quân à?

Đại Hạ tất nhiên sẽ vong quốc.

Nhưng Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng biết rõ, góc nhìn của mỗi người về một chuyện là không giống nhau, mục tiêu của bọn họ là giang sơn, là long ỷ.

Không có khả năng đứng ở góc độ của ông để xử lý những chuyện này.

Cho nên Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

Nếu loạn thật, bất kể như thế nào, ông cũng phải tiêu diệt nước Hung Nô trước, và cả vương triều Phù La và vương triều Đại Kim nữa, liều mạng một hơi cuối cùng, cùng lắm thì không cần quan tâm bên trong, trực tiếp tiến quân ra phía ngoài.

Giang sơn Đại Hạ này cho người Lý gia giữ lại, còn mình sẽ làm một chuyện cuối cùng cho dân chúng Đại Hạ.

Hoàng vị gì đó cũng bỏ qua đi, thiên mệnh đã định trước rồi.

Cho nên, quận Giang Trung vừa loạn, ông đã bắt đầu chuẩn bị khởi động kế hoạch này.

Thiên tai của Đại Hạ rốt cuộc là tình huống như thế nào, ông không biết rõ, là ai giở trò quỷ sau lưng, ông cũng không rõ lắm.

Nhưng ông nhất định sẽ không để cho những người này sống dễ chịu.

Đông Hoang đã không cần Đại Hạ, vậy Đại Hạ cũng không cần Đông Hoang.

Đúng rồi, bao gồm cả Tiên môn Phật môn cũng cùng giết sạch luôn.

Có thể giết được một cái cũng đã có lời rồi.

Chúng đừng mong được trôi qua ngày tháng tốt lành.

Đây là kế hoạch cuối cùng của Vĩnh Thịnh Đại Đế, tiêu diệt hết cùng một lượt.

"Bệ hạ!"

Nhưng, đúng lúc này, một bóng người xuất hiện, là Cố Ninh Nhai.

Đi vào trong đại điện.

Cố Ninh Nhai mặt mày vui mừng hớn hở, so sánh với Vĩnh Thịnh Đại Đế trầm mặc và ngưng trọng, Cố Ninh Nhai trông rất thiếu đòn.

Chẳng qua Vĩnh Thịnh Đại Đế không nhìn Cố Ninh Nhai, mà đang đưa lưng về phía ông ấy, chờ đợi tin tức.

"Nói đi."

"Xảy ra chuyện gì."

"Có phải quận Giang Trung loạn hoàn toàn rồi không?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói, giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng đó là đang giả vờ thôi.

"Bệ hạ."

Cố Ninh Nhai vừa há miệng, muốn báo tin vui, ai ngờ ngay sau đó, Vĩnh Thịnh Đại Đế đã nói.

"Haiii!"

"Thôi, thôi, quận Giang Trung là bị thiên tai, mặc dù Cẩm Niên có thủ đoạn nhất định, nhưng dù sao đại hạn đột ngột, hiển nhiên là có vấn đề."

"Có người mượn thiên địa chi lực, nhắm vào vương triều Đại Hạ, đây cũng không phải lỗi của Cẩm Niên, Cẩm Niên đã làm rất tốt rồi."

"Ngươi quay về nói cho Cẩm Niên, bảo hắn muốn làm gì thì cứ làm vậy đi, nhưng đừng làm dân chúng tổn thương quá nhiều."

"Có thể cho dân chúng ăn một miếng cơm, thì cho dân chúng ăn một miếng cơm, chuyện còn lại, để trẫm xử lý."

"Tất cả sai lầm hãy để trẫm gánh chịu, bảo Cẩm Niên dốc lòng đọc sách, Nho đạo là con đường tốt nhất của hắn."

"Tương lai của hắn, so với vị cữu cữu này sẽ tốt hơn nhiều."

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói với chất giọng bi thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận