Đại Hạ Văn Thánh

Chương 1827 Hải tộc bá khí, một bước không nhường, đối chọi gay gắt!

Rầm rầm rầm!

Âm thanh khủng bố ầm ầm trên biển, bốn đầu Chân Long từ dưới biển bay lên, lơ lửng trên bầu trời.

Bốn đầu Chân Long này đều có thân hình vạn trượng.

Khí tức của họ mạnh mẽ vô cùng, phủ khắp Đại thế, tiếng long ngâm chấn động thiên địa.

Thân ảnh của bọn họ, sáng rọi trong mắt thế nhân.

Tứ đại Long Vương của Hải tộc cùng lúc xuất hiện, dẫn tới thiên địa rung động, này thật là kinh người.

Bầu trời như bị xé toạc, bốn vùng biển cuộn sóng lớn ầm ầm. Sau lưng Tứ hải Long Vương xuất hiện các thân ảnh, đó là Tứ hải Thái tử, còn có cả cường giả Long Hoàng cũng lần lượt xuất.

Hải tộc gần như dốc hết toàn bộ lực lượng cho đại hội lần này.

Tình hình này xem ra là muốn áp đảo về thực lực, nhất định phải có được thứ tốt nhất rồi.

Trên bầu trời kinh đô Đại Hạ.

Từng thân ảnh dần dần xuất hiện, tứ hải Long Vương dẫn đầu, xung quanh lôi vân tràn ngập, trông cực kỳ kinh người.

Rầm rầm rầm.

Rầm rầm rầm.

Lôi đình tràn ngập toàn bộ vương triều Đại Hạ, kinh khủng nhất là ở bầu trời kinh đô.

"Đông Hải Long Vương, Nam Hải Long Vương, Tây Hải Long Vương, Bắc Hải Long Vương, giá lâm.”

Giọng nói vang dội vang lên, truyền khắp toàn bộ đại lục Thần Châu.

Thế nhân sợ kinh, gần như hoàn toàn trầm mặc, bọn họ chỉ có thể lẳng lặng nhìn theo những bóng dáng đó, cảm nhận được áp lực đến ngạt thở.

Trong chốc lát.

Bên trong cung Vĩnh Dạ.

Mấy thân ảnh tiến vào trong đại điện, là Vĩnh Thịnh Đại Đế và mọi người, còn Tứ Hải Long Vương thì đằng vân giá vũ, thể hiện ra khí tức siêu việt, khiến binh lính cảm thấy áp lực vô cùng, mấy trăm thân ảnh xuất hiện, tất cả tướng sĩ đều có ảo giác như hít thở không thông.

Bọn họ nhịn không được quỳ trên mặt đất, ngay cả thở dốc cũng cảm thấy khó khăn, thật sự rất kinh khủng.

Nhưng loại hành vi này có chút bá đạo, dùng sức mạnh vượt trội về cấp bậc để ép tướng sĩ Đại hạ quỳ trên mặt đất, đã nói là tới tham gia đại hội vạn tộc, hô hào muốn hợp tác hòa bình, thế mà lại làm như vậy, thật khiến cho người ta cảm thấy không thể vui nổi.

Vĩnh Thịnh Đại Đế, Trung Châu Đại Đế, còn có cả Tô Văn Cảnh và Thánh Nhân Trung Châu cũng không khỏi nhíu mày.

Cố lão gia tử càng khó chịu hơn, ông ấy muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại quyết định giữ im lặng.

"Tứ Hải Long Vương, vinh hạnh.”

"Đa tạ các vị đã tới đây tham gia đại hội của vạn tộc, cùng nhau góp sức vì vạn thế thái bình.”

Mặc kệ  thái độ của đối phương như thế nào, nhưng nơi này là Đại Hạ, đối phương là Thượng Cổ Hải tộc, Vĩnh Thịnh Đại Đế biết sức mạnh của hai bên chênh lệch, vì thế ông ấy cũng không hề tức giận, mà tự mình đi lên nghênh đón Tứ Hải Long Vương.

Đi tới trước mặt Tứ Hải Long Vương, Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng rất khách khí chào mừng, nhưng không hề mất đi khí phách của bậc đế vương, chỉ đơn giản là tâm thế của chủ nhà ra đón khách mà thôi.

Nhưng Bắc Hải Long Vương lại lạnh lùng nhìn Vĩnh Thịnh Đại Đế, cả hai bên đều im lặng, khiến cho đại điện rơi vào tình huống vô cùng xấu hổ.

"Nếu như không phải Cố Cẩm Niên.”

"Các ngươi tuyệt đối không có tư cách đứng ở đây bàn chuyện thương nghị hòa bình với bọn ta.”

"Đế vương của Nhân tộc đương thời? Thật nực cười, nói cho cùng cũng chỉ là con sâu cái kiến mà thôi, lại còn dám xưng “Đế”? Ngay cả chúng ta cũng chỉ dám xưng vương mà thôi”

Giọng nói của Bắc Hải Long Vương vang lên, không hề che giấu khinh thường và miệt thị.

Đối với những tộc đàn, nhất là những tộc đàn thời Thượng Cổ, mỗi một văn tự đều đại biểu cho một loại ẩn ý, những danh xưng cao quý như đế, hoàng, vương v..v… thế này đều đại biểu cho chí tôn vô địch, cao cao tại thượng.

Vương giả, nghĩa là thiên kiêu trong thiên kiêu, có thể trở thành thủ lĩnh của cả một tộc.

Hoàng giả, tức là quý tộc, thân phận siêu việt, có được địa vị cực cao.

Về phần Đế giả, nghĩa là người đó phải có được thành tựu mà trước giờ chưa ai đạt được, ngươi đời sau cũng không thể đuổi theo được, chỉ riêng tiền đề là “đạt được thành tựu chưa ai đạt được” cũng chưa ai vượt qua được.

Không phải ai cũng được gọi là Đế.

Tứ Hải Long Vương, cũng không dám xưng Long Đế, vậy mà đám kiến hôi nhỏ bé như Nhân tộc đương thời, khi xây dựng vương triều lại dám tự xưng là Hoàng Đế, điều này khiến cho bọn họ sao mà chấp nhận được? 

"Danh xưng “Đế Vương”, cũng chỉ đơn giản là một cái danh hào mà thôi, bởi vì khác biệt thời đại, khác biệt tộc đàn nên dẫn tới tư tưởng và cách nhìn nhận vấn đề khác nhau, Thánh Nhân đã từng nói, người không phân biệt giàu nghèo, huống hồ chi là văn tự cái chữ đâu?”

Thánh Nhân Trung Châu mở miệng, nhìn về phía Bắc Hải Long Vương, dùng lời của Thánh Nhân để đáp trả đối phương.

Nghe vậy, Bắc Hải Long Vương chỉ hừ lạnh một tiếng, nếu không phải thế cục hiện tại đã khác, hôm nay cũng là một ngày trọng đại, cộng thêm sự tồn tại của Cố Cẩm Niên, nên ông ta nhịn, chứ nếu dựa vào tính tình của ông ta, chắc chắn sẽ trả lời lại một câu “Lời của Thánh Nhân thì có là thá gì”?

Những lời gì gì đó của Thánh Nhân, ông ta không quan tâm, người khác có thể coi trọng Thánh Nhân, nhưng bọn họ thì không cần.

Bởi vì bọn họ chỉ cách Thánh Nhân Thiên Mệnh một bước nữa mà thôi.

"Đó là việc của Nhân tộc các ngươi, từ nay về sau, sửa đổi xưng hô đi, nghe vậy thật là xấu hổ mất mặt.”

Giọng nói của Nam Hải Long Vương vang lên, ông ta cũng thể hiện tư thái cao cao tại thượng, hoàn toàn không cho Thánh Nhân Trung Châu một chút mặt mũi nào.

Nghe vậy, sắc mặt của Vĩnh Thịnh Đại Đế, Trung Châu Đại Đế, và cả hai vị Thánh Nhân không khỏi thay đổi.

Thật sự không nghĩ tới, Hải tộc lại kiêu ngạo ngang ngược như vậy.

Mặc dù đã đoán trước được lần này bọn họ tới, chắc chắn sẽ dùng thái độ cao cao tại thượng để đánh giá soi xét Nhân tộc đương thời, nhưng không ngờ tới lại ngạo mạn khinh người đến mức đó.

Vốn cho rằng có Cố Cẩm Niên ở đây, năm tộc Thượng cổ sẽ thu liễm thái độ một chút, bây giờ xem ra, bọn họ chẳng thèm quan tâm tí nào.

"Xem ra năm tộc Thượng cổ đã chuẩn bị kỹ càng, nếu không sẽ không tỏ thái độ đó.”

Thánh Nhân Trung Châu truyền âm cho mọi người, Vĩnh Thịnh Đại Đế và mọi người cũng hơi trầm mặc, không biết tiếp theo sẽ phải xử lý như thế nào.

"Hôm nay là đại hội của vạn tộc, lấy hòa bình làm chính, có một số việc không nên quá gay gắt, thương sinh đại thế đều đang nhìn chúng ta, chư vị mời.”

Cuối cùng, Tô Văn Cảnh đứng ra giải vây, khuôn mặt cười cười nhìn về phía bốn vị Long Vương.

Đây là dùng thái độ ôn hòa để giảm bớt sự căng thẳng giữa hai bên.

Nhưng nghe Tô Văn Cảnh nói vậy, Tứ Hải Long Vương vẫn không chịu nhượng bộ, vẫn đứng yên tại chỗ, Long Hoàng và bốn vị Thái tử đứng phía sau, dùng ánh mắt ngạo mạn như nhìn mấy tên hề để nhìn mọi người.

Rất rõ ràng, bọn họ xem thường những người ở đây.

Cảm nhận được thái độ như vậy, giọng nói của Trung Châu Đại Đế không khỏi vang lên.

"Hôm nay là đại hội của vạn tộc, hy vọng thiên hạ thái bình, thương nghị hòa bình cho thương sinh vạn thế, mong rằng chư vị cho thương sinh thiên hạ chút mặt mũi.”

"Nếu như chư vị đã không tình nguyện tham gia đại hội, vậy có thể rời đi, Nhân tộc đương thời nguyện ý hòa đàm, chứ không phải e sợ các ngươi.”

Khí phách của Trung Châu Đại Đế lộ ra, ông ấy nhìn chăm chú vào các vị Long Vương, trong mắt bao phủ hàn ý lạnh lẽo.

Mặc dù Đại thế thay đổi rất nhiều, nhưng tâm cảnh của ông ấy không hề thay đổi, ông ấy là đế vương, đã từng là Trung Châu Đại Đế, thống trị cả một vùng lục địa rộng lớn, cho dù là thủ đoạn hay lòng dạ, đều không phải tầm thường.

Bây giờ, thời thế thay đổi khôn lường, ông ấy cũng nhận được ấn ký Thiên Tử, nếu nói về cảnh giới và thực lực, mặc dù không sánh bằng Tứ Hải Long Vương, nhưng có một số thứ, cảnh giới và thực lực không thể so sánh được.

"Nếu thật sự không tình nguyện tham gia, vậy rời đi đi.”

Giọng nói của Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng theo sau, hai vị Đại Đế này đại biểu cho Đông Hoang và Trung Châu, theo một ý nghĩa nào đó, hai người bọn họ thật sự có thể quyết định rất nhiều vấn đề trong ngày hôm nay.

"Cuồng vọng!”

"Chúng ta tới đây đã là cho Nhân tộc đương thời các ngươi mặt mũi rồi, chẳng nhẽ các ngươi cho rằng bọn ta tới đây để cầu hòa?”

"Thật nực cười, lời của các ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ thật sự cho rằng bọn ta tới cầu hòa sao?”

"Không lẽ các ngươi cho rằng chỉ một tên Cố Cẩm Niên mà có thể chống lại Hải tộc bọn ta?”

Ngay lúc này, bốn vị Thái tử của Hải tộc lần lượt lên tiếng, bọn họ vô cùng ngạo nghễ, trước kia bọn họ chính là thiên kiêu của thiên kiêu, ở thời đại Thượng Cổ, bọn họ đều là những kẻ sống sót sau cùng bò ra từ biển thây núi xác.

Huống chi những kẻ đứng trước mặt bọn họ bây giờ chỉ là bầy kiến hôi?

Sao bọn họ có thể có kính sợ được? Cái từ “bình đẳng” cũng không tồn tại trong suy nghĩ của bọn họ.

"Vậy theo ý của chư vị chính là, lần đại hội của vạn tộc này, căn bản chư vị không muốn nghị hoà?”

Tô Văn Cảnh lên tiếng, ông ấy tiến lên phía trước, khí tức Thánh Nhân tràn ngập, ông ấy nhìn  bốn vị Thái tử một cách chăm chú.

"Nghị hòa?”

"Các ngươi cũng xứng sao?”

Có vị cường giả Long Hoàng mở miệng, ông ta nhìn về phía Tô Văn Cảnh, nói ra suy nghĩ trong lòng.

Đúng vậy. Nghị hòa ư? Lời này mà Nhân tộc đương thời cũng dám nói ra sao?

Đúng là nhảm nhí.

Đây là suy nghĩ trong lòng Hải tộc, có lẽ cũng là suy nghĩ trong lòng của năm tộc Thượng cổ.

Nghe người kia nói vậy, trong lòng mọi người đều kìm nén lửa giận, cho dù là thủ lĩnh của hay tướng sĩ khi nghe vậy cũng khó mà kiềm nén nổi cơn tức giận như núi lửa đang chực chờ phun trào được.

Đối bọn họ mà nói, những lời này là vũ nhục và khinh thường.

Sức mạnh của năm tộc Thượng cổ là không thể chối cãi, bọn họ đến từ thời đại Thượng Cổ huy hoàng, nhưng bây giờ lại bị áp chế bởi Thiên địa, Nhân tộc đương thời lại xuất hiện thêm một Cố Cẩm Niên.

Bọn họ lấy cái gì mà kiêu ngạo như vậy?

Nơi này là đại hội của vạn tộc, là nơi vạn tộc thương nghị hòa bình, vậy mà dám hống hách ngang ngược như vậy sao?

"Vậy theo ý của chư vị, không cần tiếp tục nói về đại hội của vạn tộc này nữa? Nếu là vậy, thì để chúng ta nói thẳng với Cố Cẩm Niên đi.”

Vĩnh Thịnh Đại Đế mở miệng.

Sắc mặt ông ấy vô cùng bình tĩnh, nhìn thẳng vào mấy người Hải tộc, nếu không muốn nói chuyện, thì cũng không cần nghị bàn gì nữa đâu.

Nghe vậy, mấy người Hải tộc nhếch miệng cười lạnh, nhất là Bắc Hải Long Vương, trực tiếp lên tiếng.

"Đừng có mà lôi Cố Cẩm Niên ra dọa chúng ra, đại hội của vạn tộc là sân nhà của hắn, vì sao hắn không xuất hiện? Tứ đại Long Vương của Hải tộc đều đã xuất hiện, đây là cho Nhân tộc đương thời các ngươi bao nhiêu mặt mũi, ngươi biết không?”

"Là các ngươi không tôn trọng chúng ta trước, bây giờ còn dám nói như vậy? Không cảm thấy buồn cười sao?”

Giọng nói của Bắc Hải Long Vương vang lên, vịn vào chuyện này mà công kích đại hội vạn tộc.

"Cố Thánh đang minh ngộ Thánh pháp, không phải là không xuất hiện, hơn nữa lần nghị bàn này, chúng ta cũng có tư cách tham dự.”

Thánh Nhân Trung Châu lên tiếng.

"Các ngươi cũng xứng sao? Hai vị Thánh Nhân thì cũng được đi, dù sao thì Hải tộc ta cũng có vài phần nể trọng Thánh Nhân, nhưng những người khác thì sao? Nói khó nghe chút thì bọn chúng tính là cái thá gì?”

Tây Hải Long Vương mở miệng, cao cao tại thượng mà miệt thị.

Trong số Tứ Hải Long Vương, chỉ có duy nhất Đông Hải Long Vương là vẫn chưa nói gì.

Dù sao thì thân phận của ông ta cũng khác hẳn so với những người khác.

Chỉ là ngay lúc này.

Vùng Bắc Mạc.

Những âm thanh khủng bố vang lên, từng đầu Yêu Thần tuyệt thế xuất hiện, thân ảnh của bọn họ cực kì to lớn, kinh khủng ngập trời.

Mười vị Yêu Thần đồng thời hiện thân.

Từ vùng Bắc Mạc lao thẳng tới  kinh đô Đại Hạ.

Yêu điểu to lớn, yêu thú hung ác, đầu rồng thân rắn v...v…nhìn cực kỳ quái dị.

Thập đại Yêu Thần xuất hiện, hóa thành mười đạo bóng người, xuất hiện bên ngoài cung Vĩnh Dạ.

Bọn họ đi thẳng vào đại điện, ánh mắt bất thiện, trông còn lạnh lẽo hơn cả Hải tộc.

"Chư vị Yêu Thần, vinh hạnh!”

Nhìn thấy Yêu Thần, Tô Văn Cảnh tiến lên phía trước mấy bước, vụ việc của Hải tộc cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của ông ấy.

Đối đãi với mọi người đều dùng thái độ khách khí.

Chỉ là, đối mặt với thái độ khách khí của Tô Văn Cảnh, thập đại Yêu Thần không thèm quan tâm, cũng chẳng nhìn ông ấy một cái.

Một vị Yêu Thần mở miệng, lời nói tràn ngập hàn ý.

"Cố Cẩm Niên đâu? Không phải nói là tổ chức đại hội của vạn tộc sao? Vì sao hắn không xuất hiện? Chẳng nhẽ muốn thể hiện ta đây hơn người? Đạt tới Cửu Trọng Thiên nên xem thường Cổ tộc chúng ta?”

Vừa nói đã muốn gây sự.

Rất rõ ràng, lần này năm tộc Thượng cổ tới là để gây sự.

Trong nháy mắt, sắc mặt mọi người trở nên cực kỳ khó coi.

Dù biết là năm tộc Thượng cổ chắc chắn sẽ gây chuyện nhưng thật không ngờ tới, còn chưa ngồi vào bàn nghị sự mà rắc rối đã tới rồi.

Không những thế, chuyện này còn phải do chính Cố Cẩm Niên ra mặt xử lý?

Làm gì có ai không biết Cố Cẩm Niên đang tập trung minh ngộ Thánh đạo?

Gây sự vào lúc này, thật ti bỉ, thật khiến người ta buồn nôn.

Đây chắc chắn là cố ý!

"Chủ nhân không ra mà để một bầy chó đón khách, thật đúng là quá buồn cười, tư thái của Thánh Nhân là như vậy sao?”

Lúc này, một giọng nói vang lên.

Là Ma tộc.

Mấy trăm bóng đen xuất hiện, chung quanh xuất hiện cảnh quỷ khóc sói gào, cực kỳ đáng sợ.

Ma tộc xuất hiện rồi, bọn họ cực kỳ căm hận Cố Cẩm Niên.

Đương nhiên thái độ và cách nói chuyện càng không thể chấp nhận nổi.

Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ đại điện rơi vào trầm tĩnh, mùi thuốc súng nồng nặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận