Đại Hạ Văn Thánh

Chương 364 Tuyên chiến? Mật lệnh của Hoàng đế, lão gia tử xuất chinh! Để Cẩm Niên làm thơ? Hung Nô hoà thân?(5)

Thực tế thực lực của Truyền Thánh Công so với Thái tử Đại Hạ là hắn còn mạnh hơn.

“Truyền Thánh Công sao?”

“Lão thần đã hiểu, lão thần xin được cáo lui trước nhưng mà vẫn hy vọng điện hạ có thể đến khuyên can vài câu.”

Nghe thấy Truyền Thánh Công có thể giải quyết, Dương khai cũng có chút hiểu ra. Làm sao lại quên mất đại nhân vật như vậy, nhưng mà hắn vẫn hy vọng Thái tử có thể tự mình đi một lần. 

“Được rồi, đi nhanh đi thôi, có tin tức gì, nhớ nói với ta một tiếng.”

Dương Khai là tùy tùng trung thành của mình, Thái tử cũng không khách khí, nói chuyện đều lộ ra vẻ tùy ý.

Rất nhanh, Dương Khai đã rời đi.

Chỉ là còn không đợi Lý Cao về nghỉ ngơi đột ngột, có một giọng nói vang lên.

“Gặp qua Thái tôn điện hạ.”

“Nô tỳ gặp qua Thái tôn điện hạ.”

Nghe thấy giọng nói vang lên.

Sắc mặt Lý Cao lập tức xụ xuống.

Vào lúc này, nhi tử này của hắn nên ở thư viện đọc sách chứ? Sao lại chạy về nhà rồi?

“Người đâu?”

“Dâng trà ngon súc miệng.”

Lý Cơ vừa vào trong phủ đã hô to một tiếng. Lại nhìn thấy phụ thân mình đang ngồi ở tiền đường.

Trong nháy mắt loại ngang ngược càn rỡ kia đã thu liễm hết.

“Phụ thân.”

“Có chuyện tìm người.”

Lý Cơ lập tức nói rồi bước nhanh đến trước mặt Lý Cao.

“Có việc? Có chuyện gì?”

Lý Cao cười lạnh, nhìn nhi tử này của chính mình trong lòng vẫn còn có chút phát cáu.

“Phụ thân, người biết vụ án Trương Minh ở Bạch Lộ phủ không?”

Lý cơ cũng không che giấu trực tiếp hỏi.

“Vụ án Trương Minh nào?”

“Sao ngươi lại quan tâm chuyện này làm gì?”

Thái tử nhíu mày không rõ nhi tử ngốc này của chính mình đột nhiên lại quan tâm chuyện này làm gì.

“Tiên sinh bố trí việc học, bảy người một tổ lựa chọn một phần hồ sơ sau đó cho phê duyệt.”

“Cẩm Niên thúc chọn được vụ án của Trương Minh sau khi xem xong hồ sơ, ta cảm giác có vấn đề, cho nên trở về hỏi người một chút.”

“Phụ thân, việc này người có biết không?”

Lý Cơ thành thật nói.

“Không biết.”

Lý Cao lắc đầu, hắn là Thái tử một ngày trăm công ngàn việc mỗi ngày một đống chuyện cần phải làm. Bây giờ, mặc dù không giám quốc nhưng vẫn có một ít chính vụ phải xử lý. Sao có thể biết đến loại chuyện này? 

Thái tử không biết. Lý Cơ cũng không nhiều lời kể lại từ đầu toàn bộ câu chuyện.

Đợi sau khi nói xong, lông mày của Lý Cao cũng không khỏi cau chặt lại.

“Mười một ngày đã lập trảm quyết?”

Sau khi nghe xong nội dung hồ sơ, Lý Cao đã phát giác ra có điều không đúng. Tốc độ này quá nhanh. Trên lý thuyết, mười một ngày có thể làm được nhưng đây chỉ là trên lý thuyết.

Trừ khi đây là vụ án mà Hoàng đế hoặc Thượng thư Hình bộ cực kỳ coi trọng, nếu không một vị vụ án bình thường, sao có thể 11 ngày mà đi đến kết luận? Trong này nhất định có vấn đề. 

“Đúng vậy, phụ thân. Đầu tiên ta phát hiện có vấn đề chính là từ bao giờ Hình bộ làm việc lại nhanh như vậy chứ?”

“Trong việc này nhất định có chuyện bí ẩn. Mà phụ thân, con cảm thấy tên tội phạm Trương Minh này rất có thể đã chết trước khi hồ sơ được phán quyết. Nếu không sao lại làm việc khẩn cấp không hợp lẽ thường như vậy.”

“Cho dù là sai nha đánh đến chết thì người dưới cũng không dám mạo hiểm lớn đến vậy. Người nói có đúng không?”

Da mặt Lý Cơ rất dày, nói thẳng thành công lao của mình.

“Có khả năng này.”

“Vi phụ đích thân tra một chút chuyện này. Ngươi cũng không tệ lắm. Vậy mà có thể phát giác được tình huống này.”

“Coi như ngày thường không uổng phí công sức vi phụ dạy ngươi.”

Lý Cao có chút vui mừng.

Chỉ là Lý Cơ lại lắc đầu nói.

“Phụ thân, đây là việc của Kỳ Lân Các chúng con người đừng nhúng tay vào. Hơn nữa Văn Cảnh tiên sinh đã bố trí việc học. Nếu người nhúng tay vào thì chẳng phải đã mượn nhờ ngoại lực rồi sao?”

“Người giúp con gọi quan viên Bạch Lộ phủ đến chính con hỏi thăm cho tốt, không làm phiền người.”

Lý Cơ cười ha hả nói.

Việc này hắn muốn tự mình làm. Cũng không muốn phụ thân mình hỗ trợ, nếu không lật lại bản án mà tra ra thứ gì cũng không có cảm giác thành tựu.

“Kỳ Lân Các sao?”

“Tiểu tử ngươi đúng là có chút tiền đồ. Được, vậy phụ thân không tra, Bạch Lộ phủ đúng không?”

“Ngươi chờ ở đây, phụ thân đi ra ngoài một lát.”

Lý Cao có chút hiếu kỳ Kỳ Lân Các là cái gì nhưng nghe nói Lý Cơ tự mình là chuyện này khiến hắn càng thêm an ủi.

Dù sao sớm muộn gì mình cũng sẽ có một ngày già đi, rất nhiều chuyện thật sự cần nhi tử mình tự thân làm.

Đó là một chuyện tốt.

Nhưng chuyện này hắn cũng cần chú ý một chút nhớ đâu liên lụy đến thứ gì không nên liên lụy? Không thể làm loạn.

Lúc này.

Trong kinh đô Đại Hạ.

Hai bóng người một trước một sau hướng về phía Hình bộ đi đến.

Là Cố Cẩm Niên cùng Tô Hoài Ngọc.

Chỉ là còn không đợi Cố Cẩm Niên đến hình bộ một giọng nói đã ngăn cản Cố Cẩm Niên.

“Cẩm Niên.”

“Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”

Là giọng nói của Lục thúc.

Cố Ninh Nhai đang mang theo một nhóm thủ hạ từ quán rượu đi ra trên đường phố nhộn nhịp vừa hay gặp được. 

“Lục thúc?”

“Sao người lại ở chỗ này?”

Nhìn thấy Lục thúc của mình, Cố Cẩm Niên cũng có chút hiếu kỳ, nhìn lướt qua quán rượu thấy là Nguyệt lâu cũng không phải là địa phương tiện nghi gì.

“Lục thúc của ngươi vừa thăng chức tới uống rượu, chúc mừng vừa xong ra đến nơi liền thấy ngươi.”

“Đến đến đến, các ngươi lại đây xem một chút, đây chính là cháu trai lớn của ta, Cố Cẩm Niên”

“Đệ nhất tài tử Đại Hạ. Tuyệt thế Nho đạo thiên kiêu. Đều mở to mắt ra nhìn cho tốt, về sau nhìn thấy cháu trai này của ta chẳng khác nào gặp được ta có biết không?”

Cố Ninh Nhai uống một chút rượu hơi có men say, lớn tiếng la hét, hận không thể để mọi người đều biết Cố Cẩm Niên là cháu hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận