Đại Hạ Văn Thánh

823 Khổng Hiên đến tặng Thiên mệnh, lấy được Giang sơn cẩm tú đồ, ruộng tốt vạn dặm!(2)

Hơi kinh ngạc.

Nhưng rất nhanh, Cố Cẩm Niên chậm rãi lên tiếng: “Để hắn ta chờ một chút.”

Cố Cẩm Niên không trực tiếp phản ứng mà đem chuyện trong tay viết xong rồi nói sau.

“Tuân mệnh.”

Người kia đáp lời rồi đi thông báo.

Cố Cẩm Niên tiếp tục bắt đầu viết cấu tứ.

Mấy điểm quan trọng nhất của bách hóa cư đã được hắn viết xong.

Hiện tại cần hoàn thiện một chút.

Như thế lại trôi qua hai canh giờ, sắc trời đã u ám dần.

Mà Cố Cẩm Niên cũng hoàn toàn viết rõ ràng hạng mục bách hóa cư này. Nói thật lúc trước viết kịch bản đều không cặn kẽ như vậy.

Viết ra kế hoạch, Cố Cẩm Niên đại khái cũng hiểu rõ muốn để cho bách hóa cư này hoàn toàn bùng nổ cần ba điểm mấu chốt.

Thứ nhất là hàng hóa phải đầy đủ. Đặc sản các nơi bên trong Đại Hạ đều cần đoạt đến tay.

Nhưng nếu làm như vậy thì phải gia tăng chi phí thủy vận. Nhưng mà giá cả bên trên sẽ hơi cao một chút, làm được không lỗ vấn đề cũng không lớn. Chờ đến sau khi tụ linh cổ trận hoàn toàn thông dụng sẽ có thể giảm bớt chi phí trên phạm vị lớn. Từ đó đạt đến trình độ hàng đẹp giá rẻ. Giai đoạn đầu chỉ có thể hơi nâng cao giá cả một chút.

Thứ hai là hàng hóa phải luôn mới mẻ! Phải đặc sắc!

Điều này rất quan trọng. Nói thẳng ra có nghĩa là chấn chỉnh công việc, làm một chút thứ cổ quái kỳ lại nhưng lại là thứ dân chúng cần thiết, giá cả lại không thể quá đắt để khơi dậy dục vọng mua sắm của người dân. Nói thẳng là phải có điểm sáng.

Vật này, Cố Cẩm Niên cũng có chút dự định. Chờ sau này trở về nhìn xem công bộ có thể làm ra hay không.

Thứ ba là hàng hóa chiêu bài.

Đây mới là hạch tâm cạnh tranh. Hàng hóa chiêu bài nhất định phải là một loại đồ vật có giá cả tiện nghi mà dân chúng tuyệt đối không thể thoát ly được,

Cố Cẩm Niên đã có ý nghĩ.

Chân Long bảo gạo, muối tinh và các loại gia vị.

Những vật này chính là sản phẩm cạnh tranh mạnh nhất của bách hóa cư Đại Hạ. Có thể phòng ngừa hữu hiệu các thương nhân khác mở tiệm theo.

Cố Cẩm Niên dự định bán gạo lỗ vốn. Về phần muối tinh cùng các loại gia vị sẽ không lỗ vốn. Hắn có thủ đoạn để luyện chế muối tinh, giá vốn rất rẻ tiền. Về phần những loại gia vị kia lại càng dễ như trở bàn tay.

Việc buôn bán muối tinh có thể đắc tội triều đình hay không, Cố Cẩm Niên cũng đã có ý tưởng hạn lượng buôn bán.

Muối tinh là một vòng thu thuế cực kỳ quan trọng của Đại Hạ. Cho dù là mình chế muối chi phí cực rẻ. Nói thật muốn cải biến thị trường có lẽ là rất khó mà triều đình cung cũng không nguyện ý. Nhất là Hộ bộ, làm như vậy chẳng khác nào cắt thịt trên thân Hộ bộ.

Dứt khoát hạn lượng buôn bán, một ngày có hạn lượn một ngàn thạch. Đối với vương triều Đại Hạ cũng sẽ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì, đơn giản chính là Kinh đô Đại Hạ hưởng phúc thôi.

Chờ kinh tế Đại Hạ dần dần khôi phục lại thủ tiêu chuyện muối tinh.

Nhưng mà các loại gia vị thì không giống. Những món kia mình muốn bán là bán, Hộ bộ cũng không xen vào.

Còn về Chân Long bảo gạo dùng giá cả thấp nhất đến chiếm tiện nghi của gạo thượng đẳng trên thị trường. Dùng cái này làm hạch tâm của sức cạnh tranh.

Đối với dân chúng mà nói thì dân dĩ thực vi thiên. Chân Long bảo gạo nhất định sẽ vượt qua gạo thượng đẳng gấp mười lần. Kết quả so sánh với chờ gạo còn muốn tiện nghi hơn, nhìn xem người dân đoạt hay không đoạt.

Chỉ cần trường kỳ bán ra Chân Long bảo gạo như vậy thì có thể đám bảo lưu lượng. Sau khi đảm bảo lưu lượng khách lại dùng các loại đồ mới mẻ hấp dẫn dân chúng, kéo theo các loại tiêu phí khác.

Muốn không phát tài cũng khó.

Nghĩ đến đây, trong lòng Cố Cẩm Niên không khỏi đắc ý, nhất là nghĩ đến biểu hiện của lão cữu, Cố Cẩm Niên càng thêm vui vẻ.

Cộng thêm trước đó những văn võ bá quan đã cự tuyệt mình, đến lúc quay lại từng người đều khóc lóc hô hào cầu xin mình, tâm tình Cố Cẩm Niên càng thoải mái.

Hôm nay ngươi xa cách ta.

Ngày mai ta để ngươi không với cao nổi.

Đem đồ trên bàn thu hồi.

Cố Cẩm Niên đứng dậy hoạt động gân cốt một chút. Lát sau hắn mới lên tiếng.

“Để Khổng Hiên vào đi.”

Sau khi hắn mở miệng.

Không quá nửa khắc đồng hồ, một bóng người đi đến.

Chỉ thấy một thiếu niên 15, 16 tuổi có đôi mắt sáng răng ngọc, có chút dáng dấp nữ tử, trông rất tuấn mỹ. Thân mặc một bộ tố y, nhìn ôn nhuận như ngọc.

Khổng Hiên.

Kỳ Lân tử chân chính của Khổng gia, là đệ đệ ruột của Khổng Vũ.

“Học sinh Khổng Hiên bái kiến Hầu gia.”

Đi vào bên trong lều đại doanh, Khổng Hiên có chút hưng phấn, hắn ta nhìn Cố Cẩm Niên, trong mắt là niềm vui sướng, sau đó chân thành cúi đầu cung kính, không hề có chút không vui nào.

Hắn ta đã đứng ở bên ngoài mấy canh giờ nhưng giờ khắc này, Cố Cẩm Niên nhìn thấy hắn ta không hề có chút oán hận nào.

Điều này khiến cho Cố Cẩm Niên hơi kinh ngạc.

Hắn cố ý để Khổng Hiên đứng bên ngoài chính là nhìn xem nhân phẩm của người này như thế nào. Nếu như giống với người nhà họ Khổng trước đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận