Đại Hạ Văn Thánh

893 Bảng danh sách Thiên mệnh, đại thế chi tranh, thiên địa chúc phúc, bảo vật đệ thất cảnh.(7)

“Xin Cố huynh yên tâm, chuyện này giao cho ta làm."

Vương Phú Quý thề son sắt nói.

"Tốt, vậy làm phiền Vương huynh rồi."

"Đúng rồi, Giang huynh đâu?"

Cố Cẩm Niên nói một tiếng cám ơn, ngay sau đó có chút hiếu kỳ hỏi Giang Diệp Chu đi nơi nào.

"Giang huynh về Hầu phủ rồi."

"Phụ thân huynh ấy là Dạ Y Hầu đã hồi kinh, huynh ấy trở về gặp phụ thân mình."

Vương Phú Quý đáp lời.

"Được, sẽ không quấy rầy huynh ấy rồi."

"Vương huynh, làm phiền rồi."

Cố Cẩm Niên nhẹ gật đầu, cũng không để ở trong lòng.

Mà sau khi Cố Cẩm Niên nói xong lời này, Vương Phú Quý trực tiếp rời đi, đi tìm những cái học sinh kia.

Sau khi Vương Phú Quý rời đi.

Cố Cẩm Niên thừa dịp thời gian này, rút sạch (*bớt thời giờ) tu luyện tiên đạo một chút.

Bây giờ cảnh giới Tiên Đạo đang ở Khai mạch cảnh, nên rút sạch (*bớt thời giờ) tăng lên một chút.

Như thế, mãi cho đến giờ Dậu.

Gần ba canh giờ tu hành, Cố Cẩm Niên cảm thấy toàn thân thư sướng, cảm giác lúc nào cũng có thể đột phá đến Trúc Nguyên cảnh.

Dự định lại tĩnh tâm mấy ngày, bỏ ra một ngày thời gian đột phá Trúc Nguyên.

Võ đạo đã đến Thần Thông cảnh, sớm một ngày bước vào Trúc Nguyên hay muộn một chút bước vào Trúc Nguyên cũng không đáng kể.

Giờ Dậu ba khắc.

Kinh đô, tiểu viện Cách Vân.

Đây là một nơi Nhã địa, Vương Phú Quý bỏ ra số lượng lớn hoàng kim bao xuống. Trên lý luận là bao không nổi, nhưng mà ai cũng biết, Vương Phú Quý cùng Cố Cẩm Niên có quan hệ vô cùng tốt, chưởng quỹ dường như đoán được là ai sẽ đến, cho nên làm tất cả biện pháp, đưa ra tiểu viện.

Trong tiểu viện, trong ngoài sắp đặt trên trăm bàn, đây là việc trải qua sàng chọn của Vương Phú Quý.

Không phải thật sự muốn để cho toàn bộ người đọc sách đến thì bên ngoài viện cũng sẽ ngồi chật kín người.

Tất cả người đọc sách tụ tập tại trước bàn, đối mặt với những món ngon rượu ngon cả đám đều không dám hạ đũa. Chỉ có số ít người tương đối thoải mái, đồ ăn đến là gắp, một mình uống rượu, cũng là lộ ra vẻ phóng đãng không bị trói buộc.

Đại bộ phận người đọc sách vẫn đang chờ Cố Cẩm Niên đến.

Nghe nói Cố Cẩm Niên bày tiệc, đám người này có thể nói là vô cùng kích động, từng người chỉnh lý dung nhan, thậm chí có vài người còn đem toàn bộ thi từ mà Cố Cẩm Niên đã làm đọc lại một lần.

Chỉ vì muốn chút nữa nhìn thấy Cố Cẩm Niên, có thể lưu lại một ấn tượng tốt với Cố Cẩm Niên.

Trong tiểu viện lộ ra vẻ yên tĩnh khác ngày thường.

Mà đúng giờ Dậu bốn khắc.

Một thân ảnh xuất hiện, khiến cho đám người mừng rỡ.

Là thân ảnh Cố Cẩm Niên.

Theo Cố Cẩm Niên đến, chúng học sinh thi nhau đứng dậy, từng người hướng phía Cố Cẩm Niên làm lễ.

"Chúng ta gặp qua Thánh tử."

Đám người mở miệng, xưng hô Cố Cẩm Niên là Thánh tử, xưng hô thế này có chú trọng. Dù sao rút ngắn quan hệ Thánh tử, bọn họ là người đọc sách, xưng Hầu gia cũng quá mức tại thượng hạ cấp rồi.

"Chư vị khách khí."

Cố Cẩm Niên mỉm cười, ánh mắt nhìn lướt qua, vận chuyển Vọng Khí thuật, nháy mắt liền nhìn thấy khí vận của những người này.

Thật đúng là đừng nói, bên trong nhóm người này, có mấy người khí vận cực kỳ cường thịnh.

Cố Cẩm Niên nhìn lại.

Là một nam tử ba mươi tuổi, giờ này khắc này mặc dù hướng bản thân làm lễ, nhưng trong tay còn cầm một cái đùi gà, miệng đầy là dầu.

Người này nhìn rất quen mắt.

Cố Cẩm Niên nhìn sang, hắn phát hiện người này nhìn rất quen mắt.

"Cố huynh."

"Có phải là cảm thấy người kia nhìn quen mắt không?"

Lúc này, Vương Phú Quý ở bên tai mở miệng, nói như thế.

"Đúng vậy."

Cố Cẩm Niên nhẹ gật đầu.

"Cố huynh, còn nhớ rõ chúng ta đi Thư viện Đại Hạ lúc, có người đi lối dân đạo không?"

Vương Phú Quý lên tiếng, nhắc nhở Cố Cẩm Niên một tiếng.

Lời vừa nói ra, Cố Cẩm Niên lập tức bừng tỉnh đại ngộ rồi.

Hắn nhớ lại là ai.

Lúc trước Thư viện Đại Hạ có ba con đường để mọi người lựa chọn, Cố Cẩm Niên nhớ được có một nam tử đi dân đạo, chỉ là sau này vẫn không có nhìn thấy hắn ta.

Không ngờ có thể gặp được đối phương ở đây.

"Hắn ta làm sao ở chỗ này?"

Cố Cẩm Niên tò mò.

"Cố huynh, người này tên là Tại Ích, năm nay hai mươi lăm tuổi, già đến có chút cổ lỗ. Lúc trước thi đậu Thư viện Đại Hạ, nhưng do mẫu thân hắn ta chết bệnh, cho nên giữ đạo hiếu nửa năm, bây giờ đến đây tham gia khoa cử."

Vương Phú Quý lên tiếng, thông báo cho Cố Cẩm Niên lai lịch của đối phương.

"Thì ra là thế, mời hắn ta đến đây."

Cố Cẩm Niên đã hiểu, trách không được khí vận trên đỉnh đầu người nay, cao trọn vẹn sáu trượng mà lại thuần khiết vô cùng, không có một tia tạp khí.

Không có chức quan, cũng không có bối cảnh hiển hách, nhưng lại có khí vận mạnh như vậy, liếc nhìn lại, phần lớn học sinh, khí vận cũng mới khoảng trên dưới nửa trượng. Hắn ta có sáu trượng đã rất giỏi rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận