Đại Hạ Văn Thánh

Chương 413 Dòng sông lịch sử, tất cả đế vương xưa nay hiển chiếu, hóa long hồn hộ sơn hà, quốc vận hưng thịnh!

Đại Hạ kinh đô.

Vốn cho rằng chuyện này trên cơ bản sẽ kết thúc ở đây.

Thật sự không ngờ đến phút cuối, Tề Tề Mộc vẫn không nhịn được mà gây sự với Cố Cẩm Niên.

Mặc dù Tề Tề Mộc không nói lời độc ác.

Nhưng sự khiêu khích trong mắt thì không nói cũng biết.

Hắn ta rất hận Cố Cẩm Niên.

Hận Cố Cẩm Niên muốn chết.

Hận không thể nghiền nát Cố Cẩm Niên thành tro, ăn thịt uống máu, đây là những gì Tề Tề Mộc nghĩ.

Chẳng qua hắn ta không thể làm thế được, cũng không thể làm như thế.

Nơi này là Vương Triều Đại Hạ chứ không phải nước Hung Nô của hắn ta.

Hắn ta chỉ có thể nhìn Cố Cẩm Niên phách lối.

Nhưng ngay một khắc cuối cùng này, Cố Cẩm Niên lại nói ra chín chữ.

Lại kiếm chuyện tới đây.

"Phạm người Đại Hạ ta."

"Xa đâu cũng giết."

Chín chữ cực kỳ đơn giản nhưng bộc lộ toàn bộ tinh-khí-thần của Cố Cẩm Niên, giờ phút này hắn không hề cố kỵ một chút nào.

Khi Tề Tề Mộc và Mộc Cáp Nhĩ rời đi, hai nước tất nhiên sẽ khai chiến, Vĩnh Thịnh Đại Đế trực tiếp giữ người Hung Nô lại, mục đích không phải muốn nghiên cứu người Hung Nô đấy sao?

Nghiên cứu chiến thuật của bọn hắn, nghiên cứu thể phách của bọn hắn, dợi nghiên cứu thấu đáo, lại bắt Hung Nô lấy bạc chuộc người, hoặc tương lai khai chiến, Đại Hạ có tướng sĩ bị bắt thì có thể dùng chúng trao đổi tù bình.

Bất kể như thế nào thì đế vương đã đưa ra lựa chọn.

Đương nhiên, Cố Cẩm Niên cũng không chút khách khí nữa, nói ra ý chí của Vương Triều Đại Hạ.

Lời vừa nói xong.

Cả sảnh đường kinh ngạc khiếp sợ.

Bách tính rất rung động, không khỏi tán thưởng một câu, không hổ là tôn nhi mà Trấn Quốc Công dạy dỗ, quả nhiên chính trực khảng khái vô cùng.

Còn các tướng sĩ sau nghi nghe được, mỗi người đều kích động không thôi, họ nhìn qua Cố Cẩm Niên, lúc này Cố Cẩm Niên đã giành được sự tôn trọng của bọn hắn.

Được các tướng sĩ tôn trọng.

Về phần nhóm văn võ bá quan, lúc này đã triệt để im lặng.

Trấn Quốc Công sinh được một tôn nhi quá tốt.

Là sinh ra một tôn nhi tốt thật sự, giờ khắc này trong lòng bọn họ cực kỳ hâm mộ, hâm mộ phát ra từ nội tâm.

Hâm mộ Trấn Quốc Công, vì sao có thể sinh ra một tôn nhi giỏi giang đến vậy?

Mà Mộc Cáp Nhĩ giữ Tề Tề Mộc lại, hắn ta dùng chân khí võ đạo truyền âm, nhìn qua Tề Tề Mộc, rồi gần như gầm nhẹ lên mà răn dạy.

"Câm miệng."

"Không được khiêu khích hắn nữa."

"Ngươi thật sự muốn chết ở đây sao?"

Mộc Cáp Nhĩ tức đến mức sắp thổ huyết.

Vị Đại hoàng tử này quả nhiên ngu không thể chịu nổi, không thể ngậm miệng lại được ư? Thành thật ngậm miệng lại không được ư?

Cứ nhất định phải miệng tiện vào lúc này?

Rất vui vẻ à?

Ngươi có bệnh à?

Chín chữ rơi xuống.

Bá khí vô song.

Mộc Cáp Nhĩ còn chưa kịp răn dạy tiếp.

Thì đã nghe một tiếng kinh hô vang lên.

"Các ngươi nhìn kìa, đó là Đại Càn đế vương."

Tiếng hô kinh ngạc vang lên.

Mọi người cùng nhìn về phía đó trên bầu trời.

Trên không trung của kinh đô Đại Hạ, một thân ảnh xuất hiện, người nọ mặc hắc long bào, là một nam tử trung niên, tướng mạo oai hùng, đây là Đại Càn đế vương.

Người đã từng gần như thống nhất Trung Nguyên.

Hồi đó, Vương Triều Phù La là nước thuộc địa của vương triều Đại Càn, lúc đó Vương Triều Đại Kim mới chỉ là chỗ cư ngụ của một đám man di.

Chỉ tiếc rằng đế vương Đại Càn mất sớm, đời sau lại vô năng, để xảy ra loạn lạc, đắc tội với thế gia môn phiệt, kết quả vương triều Đại Càn không ai bì nổi đã bị sụp đổ, Vương Triều Phù La nhân cơ hội này nổi dậy chiếm được không ít chỗ tốt.

Nhưng đối với bách tính Trung Nguyên mà nói, đế vương Đại Càn là một biểu tượng cực kỳ to lớn, được ca tụng là nhất đế thiên cổ.

Chính bởi vì vậy, nên nho giả đời sau đều cho rằng Hoàng đế phải nên như thế, hơn nữa tất cả Hoàng đế cũng mơ ước có thể trở thành đế vương Đại Càn, hoặc nói là trở thành siêu việt như vương triều Đại Càn.

Mở mang bờ cõi, bách tính sung túc, trên vạn vạn người, nhưng không dưới ai.

Có thể nói, đế vương Đại Càn đã trở thành một biểu tượng, vương triều Đại Càn cũng là mục tiêu mà vô số quân vương Đông Hoang vẫn luôn theo đuổi.

Lúc này.

Phía trên bầu trời.

Chân linh của Vương triều Đại Càn hiển thế, việc này sao có thể không gây rung động được đây?

"Hắc long bào, đây là đế vương Đại Càn à."

"Làm sao có thể, đế vương của nhiều năm trước như vậy, cũng cảm ứng được ư?"

"Cố Cẩm Niên rốt cuộc có thần lực gì vậy, trước thì làm Thái tổ Đại Hạ sống lại, giờ còn làm sống lại đế vương Đại Càn luôn?"

"Phạm người Đại Hạ ta, xa đâu cũng giết, ngôn luận đó đã làm quân vương của mảnh đất này sống lại."

Mọi người hiếu kì, không biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào, nhưng đột nhiên, có người lên tiếng nêu ra một khả năng.

Một khắc sau.

Lần này trên bầu trời lại hiện lên một loạt thân ảnh.

Mỗi một vị, đều mặc long bào.

Họ đứng vững vàng trên bầu trời.

Đó đều là những quân vương của mảnh đất này, đã từng, bọn hắn nắm giữ hoàng quyền ở nơi đây, vì thiên hạ này, kiến lập nên thịnh thế.

Mỗi vị đều là đế vương rung động lòng người, mỗi một vị cũng đều là nhân trung chi long.

Một người.

Mười người.

Trăm người.

Nghìn người.

Dòng sông lịch sử gần như hiện ra, từng vị quân vương xuất hiện, sau khi Cố Cẩm Niên nói ra câu này, bọn họ hiển hiện thân ảnh, ánh mắt bễ nghễ.

Tất cả những vị hoàng đế từ xưa đến nay đã hiện về.

Quá mức rung động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận