Đại Hạ Văn Thánh

1295 Cái gì? Một ngàn lượng một cân trà? Mua cho mỗi người một cân, đừng để Hộ Bộ bên cạnh xem thường!

Đông cung.

Sau khi giọng nói của Ngụy Nhàn vang lên, sắc mặt của Dương Khai và Thái tử Lý Cao cũng thay đổi.

Đêm hôm khuya khoắt, Ngụy Nhàn tới Đông cung làm gì?

Mà trả bạc lại là cái quỷ gì nữa?

Bạc gì cơ?

Ngươi nói cái gì vậy?

Khuôn mặt Lý Cao lộ ra vẻ tò mò, nhưng cũng ra ngoài xem thử có chuyện gì.

Chỉ thấy Ngụy Nhàn ở bên ngoài phủ, cung kính đứng cách đó không xa, bên cạnh còn có mấy tên thái giám.

Nhìn thấy Thái tử đến.

Ngụy Nhàn ngay lập tức đưa ngân phiếu cho Thái tử.

"Thái tử gia, đây là bạc mà bệ hạ bảo nô tài trả cho ngài."

Ngụy Nhàn vừa cười ha hả vừa nói.

Nhìn một chồng ngân phiếu trên tay Ngụy Nhàn, Thái tử có chút tò mò, nhìn đối phương nghi hoặc.

"Ngụy Nhàn công công, trả bạc là sao? Phụ hoàng đâu có nợ bạc của ta đâu."

Lý Cao mở miệng, giọng nói tràn đầy nghi hoặc và tò mò, thật sự không rõ đây là ý gì.

Nhìn Thái tử chưa hiểu, Ngụy Nhàn mỉm cười.

"Thái tử gia, có phải ngài và Hầu gia cùng hợp tác làm ăn đúng không?"

Ngụy Nhàn mở miệng, cười hỏi.

"Phải."

Nghe Ngụy Nhàn nói như thế, vẻ mặt Thái tử hơi hơi khẩn trương, không rõ đối phương muốn làm gì.

"Là như vầy, bệ hạ cảm thấy Hầu gia làm ăn chưa được ổn thỏa cho lắm, cho nên rút mười vạn lượng hoàng kim từ nội khố ra, thay Hầu gia trả nợ cho Thái tử, vụ hợp tác làm ăn ngừng tại đây, hi vọng thái tử gia đừng trách tội Hầu gia."

Ngụy Nhàn giải thích rõ ràng ý của Vĩnh Thịnh Đại Đế.

Vừa nghe xong, Lý Cao đột nhiên ngơ người.

Hắn ta cảm giác, có một dòng máu nóng từ dưới chân xông thẳng lên đỉnh đầu.

Được lắm.

Muốn đoạt con đường phát tài của ta?

Nhìn thấy đường phát tài thì muốn chiếm đoạt?

Phụ hoàng thật sự ác như vậy sao?

Hổ dữ không ăn thịt con, bình thường người cũng chẳng cho ta được bao nhiêu tiền, ta dựa vào năng lực của bản thân, vất vả kiếm được ít bạc, người lại muốn chiếm đoạt của ta?

Người xem người làm như vậy có giống con người hay không, có còn là người không?

Dường như đó là suy nghĩ bật ra ngay lập tức trong đầu Lý Cao.

Hôm nay, Bất Dạ Thành Đại Hạ thu được lợi nhuận mười tám vạn vạn lượng bạc trắng, trong tay mình có mười phần góp vốn, có nghĩa là ngày hôm nay bản thân mình thu lời một vạn vạn tám ngàn vạn lượng bạc trắng, tương đương một ngàn tám trăm vạn hoàng kim.

Với số bạc này, mình muốn làm gì thì làm, cuối cùng cũng thoát khỏi cảnh cực khổ rồi.

Nhưng thật không nghĩ tới, con mẹ nó chứ, bệ hạ đột nhiên giở chiêu này ra?

Giúp Cẩm Niên trả bạc lại cho mình?

Đây là ý gì?

Nếu ngươi nói ngươi không muốn đoạt lấy vụ làm ăn này của ta? Hắn - Lý Cao - căn bản không tin.

Sao có thể trùng hợp vậy được chứ, sớm không tới, muộn không tới, lại cứ nhằm lúc này mà tới?

"Thái tử gia, Thái tử gia? Sao ngài không nói gì vậy?"

"Vui quá sao?"

Ngụy Nhàn hơi khó hiểu hỏi, Thái tử sao đứng trầm tư nửa ngày chẳng nói gì.

"Ngươi đứng đây."

"Chờ ta."

Lý Cao cảm giác đầu hơi choáng váng, hắn ta không biết nên nói gì bây giờ.

Hắn ta bảo Ngụy Nhàn đứng chờ ngoài cửa.

Còn mình thì đi vào tiền đường.

Dương Khai đang ở tiền đường, thấy Thái tử lảo đảo đi vào, sắc mặt khó chịu, vội vàng chạy tới hỏi han.

"Thái tử điện hạ, ngài làm sao vậy?"

Dương Khai hơi kinh ngạc, vừa nãy Thái tử còn sinh long hoạt hổ, vô cùng vui vẻ, sao vừa mới ra ngoài một chút đã biến thành bộ dạng này rồi.

"Dương đại nhân, Bản cung thật sự không thể tiếp nhận chuyện này."

"E là Phụ hoàng đã biết được vụ làm ăn này, muốn chặn lại a."

Thái tử nói chuyện, giọng nói cũng hơi run run, có thể thấy tâm trạng rất tệ.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a?"

"Sao người lại thành ra như vậy?"

Thái tử phi không hiểu rõ tình huống, nửa đêm nửa hôm bị đánh thức đã đành, vừa mới vui vẻ nói một tiếng phát tài hai tiếng phát tài, giờ đã mặt ủ mày ê? 

Có bệnh gì sao?

"Ngươi thì biết cái gì."

"Ngươi có nhớ trước kia chúng ta góp vốn làm ăn với Cẩm Niên không?"

Thái tử bất đắc dĩ, hắn ta nhìn Thái tử phi rồi hỏi.

"Nhớ chứ, làm sao vậy? Không phải góp hai phần vốn là hai vạn lượng hoàng kim sao? Mới khai trương gần đây còn gì?"

"Làm ăn thế nào rồi? Ta nghe nói, buôn bán cũng không tệ lắm nha?"

Thái tử phi hơi hơi hiểu ra, mấy ngày nay nàng nghe thấy đám nô tì bàn tán xôn xao chuyện Bất Dạ Thành khai trương, nhưng bởi vì nàng không tiện dò hỏi, cho nên cũng không rõ lắm.

"Chắc cũng không tệ lắm đâu nhỉ?"

"Ngươi có biết Cẩm Niên kinh doanh thứ này, chỉ hôm qua đã kiếm được bao nhiêu bạc không?"

Thái tử kích động, nói đến chuyện này, hắn ta cũng rất kích động, nhưng cũng rất khó chịu.

"Bao nhiêu vậy?"

"Ngươi đường đường là Thái tử gia, có chuyện gì mà chưa từng gặp qua? Một trăm vạn lượng bạc hay là hai trăm vạn lượng bạc?"

Thái tử phi nhíu mày, đang ở trước mặt người ngoài mà lại hung dữ với mình như vậy, thật là mất hết cả mặt mũi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận