Đại Hạ Văn Thánh

1382

"Bẩm bệ hạ."



"Thịnh cực thì suy, đây là đạo lý từ xưa. Giữa thiên địa tất cả, đều có hạn. Thời thượng cổ cường giả như mây, có lẽ cũng là bởi vì quá nhiều cường giả, dẫn đến tài nguyên thiếu thốn, cuối cùng dưới sự tranh đoạt những đại năng này hết người này đến người khác tự chết đi."



"Sau đó một đời không bằng một đời nên mới tuyệt diệt. Kỳ thật thần cho rằng, đơn giản là đời đời suy bại thôi."



Quỷ Cốc Tiên Sinh lên tiếng, nói ra giải thích của mình.



Kiến giải này rất hợp lý.



"Tiên sinh cảm thấy, sau khi Thiên mệnh giáng lâm sẽ khôi phục lại thời kỳ thượng cổ cường thịnh sao?"



Trung Châu Đại Đế tiếp tục hỏi.



"Thần, không rõ ràng. Có lẽ có khả năng nhất định."



Quỷ Cốc Tiên Sinh lên tiếng, ông ta không chắc chắn lắm.



Nghe thấy câu trả lời như thế, Trung Châu Đại Đế hơi trầm mặc một chút, ngay sau đó tiếp tục lên tiếng.



"Lại mô phỏng thánh chỉ, nói cho đế vương Đại Hạ, nếu như có cầu Linh Tinh trợ giúp, hay là các loại trợ giúp khác, vương triều Trung Châu nguyện ý toàn lực hiệp trợ."



"Nhưng mà trẫm yêu cầu, vương triều Đại Hạ hết sức toàn lực áp chế Tiên môn."



"Nếu như có thể, để đế vương Đại Hạ phái Cố Cẩm Niên đến Trung Châu, trẫm cũng muốn gặp hắn một lần."



Trung Châu Đại Đế lên tiếng.



Nếu như nói trước đó, ông ta chỉ là hiệp trợ vương triều Đại Hạ một lần để vương triều Đại Hạ kiềm chế một lần thế lực Tiên môn cùng Phật môn thì hiện tại Trung Châu Đại Đế dự định toàn lực ủng hộ Vương triều Đại Hạ.



Đem Tiên môn cùng Phật môn đè xuống.



Cũng không phải Trung Châu Đại Đế sợ hãi, mà là hiệp dùng võ phạm cấm. Đương thời lúc ông ta đăng cơ chuyện đầu tiên làm chính là áp chế tam giáo cửu lưu bên trong Trung Châu.



Bởi vì Tiên môn mượn nhờ pháp lực, thường xuyên phạm pháp loạn kỷ cương. Người tu tiên, kỳ danh mà nói thì là tiêu dao tự tại, tùy tâm sở dục?



Đơn giản chính là phóng thích dục vọng bản thân. Nhìn thấy người nào khó chịu liền trực tiếp giết, không nhìn luật pháp, chà đạp ranh giới cuối cùng của vương triều.



Không có luật pháp quốc gia còn gọi là gì vương triều?



Tiên nhân lại như thế nào?



Nên giết sẽ phải giết.



Bây giờ, không xác định được sau khi Thiên mệnh giáng lâm, Tiên môn có thể huy hoàng như thời thượng cổ hay không, nhưng chỉ cần tồn tại nhân tố không thể khống chế thì Trung Châu Đại Đế sẽ không cho bọn họ bất kỳ một cơ hội nhỏ nhoi nào.



"Thần, tuân chỉ."



Quỷ Cốc Tiên Sinh lên tiếng.



Cùng thời khắc đó.



Nơi Bắc Cực.



Sông băng mười vạn dặm, trong một toà băng cung.



Một trung niên nam tử nhìn chăm chú lên vị trí Tắc Hạ học cung, trên khuôn mặt, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.



"Thiên mệnh sớm giáng lâm."



"Để Trường Vân Thiên, không cần lãng phí thời gian ở vương triều Đại Hạ nữa."



"Dốc hết toàn lực, tranh đoạt ấn ký Thiên mệnh của Tắc Hạ học cung đi."



"Còn có, truyền lệnh xuống, các đệ tử của phủ Đại Đạo làm tốt tất cả chuẩn bị, Thiên mệnh giáng lâm, tranh đoạt bảo vật đại thế."



"Lưu cho chúng ta thời gian không nhiều, nếu như trước đó bọn họ phục sinh thì không cách nào chưởng khống lực lượng đệ bát cảnh cực hạn, đại tai nạn sẽ bao phủ toàn bộ Thần Châu."



"Thời kỳ Thượng Cổ hắc ám, sẽ lại một lần nữa giáng lâm."



Nam tử trung niên lên tiếng, thần sắc ông ta lộ ra vẻ vô cùng ngưng trọng.



Thiên mệnh dường như là giáng lâm sớm hai năm. Sau khi Tắc Hạ học cung kết thúc, chỉ sợ Thiên mệnh sẽ bắt đầu rồi.



Đối với một vài người ngu muội mà nói, đây là một chuyện tốt, cho rằng có thể giải mở gông xiềng.



Nhưng trên thực tế, đó cũng không phải một chuyện tốt.



Thiên mệnh chúc phúc, nhìn như mỹ hảo, nhưng này trên thế gian chưa từng có thứ gì cho không.



"Kính tuân mệnh lệnh của phủ chủ."



Giọng nói của đối phương vang lên.



Mà như thế.



Hôm sau.



Chuyện Tắc Hạ học cung được Thiên mệnh gia trì, đã được các thế lực lớn trong thiên hạ truyền ra.



Nhất thời, không biết rước lấy bao nhiêu tranh luận.



Thế lực khắp nơi, nguyên bản định sớm mấy ngày khởi hành, bây giờ nhìn thấy Thiên mệnh sớm giáng lâm, tất nhiên rước lấy vô số người chạy tới.



Bên trong Tắc Hạ học cung.



Trúc Sơn Thất Hiền ngay lập tức đuổi tới Tắc Hạ học cung.



Mười hai Đại Nho của nước Hung Nô.



Tứ Hiền Nhân của vương triều Phù La, suất lĩnh mấy trăm vị đệ tử của thư viện Phù La chạy đến.



Ba vị lão Nho thành danh đã lâu của vương triều Đại Kim đã tới, đều là hạng người đức cao vọng trọng. Tam hoàng tử vương triều Đại Kim cùng Thập Nhị hoàng tử cũng cùng đi tới.



Thậm chí ngay cả Ngũ Thánh Trung Châu cũng xuất hiện.



Ngũ Thánh này không phải là Thánh nhân, nhưng có danh xưng là Ngũ Thánh, có thể nói lần này người tới Tắc Hạ học cung, một người so với một người lại càng già đời, một người so một người danh vọng lại càng lớn.



Trên cơ bản toàn bộ Đại Nho thế hệ trước đều chạy đến. Bọn họ biết được, lần này Tắc Hạ học cung, chú định vô cùng đặc sắc. Thiên mệnh sớm giáng lâm, hơn nữa còn có Cố Cẩm Niên đến, càng khiến người ta tràn đầy chờ mong.

Chỉ là ba ngày này.



Toàn bộ Thần Châu đại lục, đã có tám trăm vị Đại Nho, tụ tập ở Tắc Hạ học cung, tới tham gia rầm rộ như thế.



Đây là chuyện mà Tắc Hạ học cung cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện. Tám trăm vị Đại Nho, đây là khái niệm cỡ nào chứ? Trên cơ bản toàn bộ Thần Châu đại lục, cũng chỉ có những Đại Nho này đi?



Không nói mười thành.



Nhưng ít ra đến bảy thành Đại Nho rồi.



Đại Nho của thế hệ trước không nói.



Thiên kiêu đồng lứa mới cũng tới không ít.



Chỉ là, Cố Cẩm Niên giống như một vầng Thái Dương, uy danh của hắn che đậy ánh sáng đương đại của tất cả mọi người.



Nước Hung Nô, vương triều Phù La, vương triều Đại Kim, còn có một số tiểu quốc lấy nho làm chủ có không ít thiên kiêu.



Đại đa số đều đã đến cảnh giới Lập đức, trong đó cũng có một hai Đại Nho. Hai mươi ba hai mươi bốn tuổi có thể trở thành Đại Nho, đổi lại trước kia, bản thân đã là một vầng thái dương tồn tại.



Nhưng chỉ hai năm này.



Chuẩn xác mà nói, chính là một năm rưỡi, Cố Cẩm Niên xuất hiện, che đậy ánh sáng của tất cả mọi người thế hệ tuổi trẻ.



Không có ai quan tâm bọn họ, bởi vì bất kỳ một thiên kiêu thiếu niên nào xuất hiện, đều sẽ bị người khác vô ý cầm đi so sánh cùng Cố Cẩm Niên.



Nếu như không có Cố Cẩm Niên, bọn họ mỗi một người đều có điểm đáng giá tán thưởng. Nhưng so một lần với Cố Cẩm Niên sẽ phát hiện tất cả mọi người không bằng Cố Cẩm Niên.



Một chút xíu cũng không bằng.



Đây là thời đại sáng chói, cũng là nỗi bi ai của bọn họ.



Nhưng tương tự, cảm giác như vậy, cũng làm cho cùng thiên kiêu thế hệ mới đều có chút không phục.



Chỉ là, bất kể như thế nào, toàn bộ Tắc Hạ học cung mặc dù coi như vui mừng hớn hở, náo nhiệt bất phàm, nhưng trên thực tế tất cả mọi người đang chờ một người xuất hiện.



Chờ Cố Cẩm Niên xuất hiện.



Bọn họ hiếu kì.



Cũng rất chờ mong.



Tắc Hạ học cung lần này.



Cố Cẩm Niên sẽ sáng tạo kỳ tích như thế nào, lại sẽ mang đến cho thế nhân kinh hỉ như thế nào.



Như thế.



Trong nháy mắt, lại trôi qua hai ngày thời gian.



Khoảng thời gian này, Tiên môn, Phật môn cũng phái tới đại biểu, các đại vương triều cũng lần lượt phái hoàng thất tới đây tham gia Nho đạo thịnh hội lần này.



Khoảng cách Tắc Hạ học cung mở ra ngày, còn có ba ngày cuối cùng.



Bóng dáng của Cố Cẩm Niên vẫn chưa xuất hiện. Điều này khiến trong lòng mọi người có cảm xúc vô cùng phức tạp.



Dù sao, trước đó cũng là bởi vì Cố Cẩm Niên mà Tắc Hạ học cung kéo trọn vẹn gần nửa năm thời gian.



Bây giờ chỉ còn khoảng cách cuối cùng ba ngày, Cố Cẩm Niên còn không xuất hiện, việc này làm sao không khiến cho người khác cảm thấy phiền muộn.



Nếu như Cố Cẩm Niên lần này còn chưa tới, vậy nên như thế nào?



Mặc dù nói không có Cố Cẩm Niên, đại hội học thuật có thể tiếp tục mở, nhưng tất cả mọi người đều đang chờ Cố Cẩm Niên.



Ngày thứ hai đếm ngược.



Tắc Hạ học cung lộ ra vẻ vô cùng náo nhiệt.



Cố Cẩm Niên chưa đến nhưng Tô Văn Cảnh đến rồi.



Ai cũng biết, Tô Văn Cảnh được tính là nửa sư phụ của Cố Cẩm Niên. Cộng thêm việc Tô Văn Cảnh là người có khả năng thành Thánh nhất đương đại, tất nhiên sẽ lộ ra vẻ càng thêm náo nhiệt.



Nhưng mà rất nhiều vấn đề vẫn là một chuyện cuối, Cố Cẩm Niên ở nơi nào? Lúc nào mới đến?



Nhưng theo Tô Văn Cảnh nói vài câu giải thích, làm cho cả Tắc Hạ học cung hoàn toàn sôi trào.



Ba câu nói, để Tắc Hạ học cung sôi trào.



Câu đầu tiên, Cẩm Niên sẽ mang đến vô thượng tân học, thời gian cụ thể không biết, nhất định sẽ đến trước khi đại hội bắt đầu.



Câu thứ hai, không người nào có thể cùng Cẩm Niên tranh cao thấp. Sau khi tranh luận qua đi, hắn sẽ bước vào Thánh đạo.



Câu thứ ba, ta chiếm một nửa công lao.



Ba câu nói.



Làm cho cả Tắc Hạ học cung sôi trào.



Từ trên xuống dưới, không có ai là không kinh ngạc, mà lại tin tức cũng nhanh chóng truyền ra ngoài.



Điều này khiến một vài thế lực lúc đầu không có ý định tới quan sát cuối cùng cũng nhịn không được rồi.



Chủ yếu là lời Tô Văn Cảnh nói quá cuồng vọng.



Nhưng, đúng thật là không người nào dám chất vấn Tô Văn Cảnh. Ông ấy là Bán Thánh Nho đạo, Thánh nhân tương lai, đến trình độ này thì ai dám chất vấn?



Bên trong Tắc Hạ học cung.



Tô Văn Cảnh nhìn lên tinh không, không khỏi tự lẩm bẩm.



"Cẩm Niên ơi Cẩm Niên, lão phu đã giúp ngươi tạo thế xong."



"Coi như lúc này nói không nên học thuật gì, chỉ dựa vào cỗ thế này cũng giúp ngươi đoạt một đạo ấn ký Thiên mệnh, chắc là không khó đi."



Tự lẩm bẩm xong.



Tô Văn Cảnh cũng hơi xúc động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận