Đại Hạ Văn Thánh

Chương 328 Truyền Thánh Công đích thân đến, Cố Cẩm Niên nhục Thánh? Kinh thánh chi văn hiển thế!(2)

Nhưng vị Thánh tôn này thì không giống. Có thể hoàn toàn đại diện cho Khổng gia.

Nếu mà hắn quỳ xuống thì thật sự có chuyện lớn xảy ra.

Cho nên có người khuyên ra miệng. Dù sao lực ảnh hưởng của Khổng gia rất lớn.

Sau khi có người nói thì nhất thời có không ít người lên tiếng.

“Cẩm Niên tiểu hữu, bây giờ ngươi đã thành Thánh tử, càng tạo ra thành tựu không tầm thường như thế quả thật là đáng mừng. Tranh đấu hôm nay Thánh tử có thể lòng dạ rộng lớn có thể cười cho qua chuyện.”

“Đúng vậy, đúng vậy, có thể cười cho qua chuyện, còn có thể lưu lại một ca tụng Thiên cổ.”

“Chuyện hôm nay của Thánh tử thật đáng mừng, là chuyện vui lớn cũng là chuyện vui mừng lớn của Nho đạo. Hay là cứ quyết định như vậy?”

Giọng nói vang lên từng người rất hoà thuận, hi vọng Cố Cẩm Niên đại nhân đại lượng bỏ qua cho tiểu nhân.

Mà Khổng Vũ chỉ cúi đầu không nói lời nào.

Trước mắt đã thua, nếu nói thêm cái gì chính là mất mặt xấu hổ.

“Cẩm Niên tiểu hữu.”

“Chuyện hôm nay là cháu của ta lỗ mãng. Ta ở đây tạ lỗi. Khổng gia tất nhớ ân này.”

Giờ khắc này, Khổng Bình cũng đứng ra.

Nhìn Cố Cẩm Niên nói như thế.

Khổng Bình mở miệng, muốn chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không.

Chỉ là đối mặt với sự thuyết phục của đám người, Cố Cẩm Niên không nói gì mà chỉ sau khi toàn bộ đám người nói xong, ánh mắt hắn dừng trên người Khổng Vũ.

“Chư vị.”

“Cũng không phải bản thế tử đúng lý không tha người.”

“Bản thế tử chỉ muốn hỏi một câu. Nếu như giờ khắc này người bại là ta thì chư vị có đến thuyết phục vị Khổng Thánh tôn này và hắn có thể tha thứ cho ta hay không?”

Cố Cẩm Niên không hùng hổ doạ người mà chỉ hỏi ngược lại một câu như thế.

“Tất nhiên là thế.”

“Đúng vậy, Thánh tôn cũng nên có lòng dạ như vậy.”

“Đúng đúng đúng cũng sẽ có lòng dạ như vậy.”

Trong nháy mắt không ít giọng nói vang lên, nhao nhao lên tiếng nói như vậy.

Lời dễ nghe ai không biết nói?

Trước mắt tâm tư của một số người cũng rất đơn giản, họ chỉ mong sự tình không quá căng thẳng. Trên triều đình đây là chuyện không cần thiết. Dù sao thế tử Khổng gia đến Kinh đô Đại Hạ mà mất mặt xấu hổ rời đi, bọn hắn cũng không thể bàn giao.

Về tư mà nói thì địa vị của Khổng phủ quá cao, không đắc tội nổi. Hiện tại hỗ trợ nói vài lời có ích cũng coi như kết một cái thiện duyên.

Dù sao trái phải đều không lỗ.

Thậm chí ngay cả Khổng Bình cũng mở miệng nói theo.

“Ta nghĩ Thánh tôn tất nhiên cũng sẽ khoan dung độ lượng.”

Sắc mặt Khổng Bình ôn hoà nói.

“Được.”

“Đã như vậy thì Vấn Tâm đi.”

“Văn Cảnh tiên sinh phiền ngài xuất thủ, Vấn Tâm Khổng Thánh tôn. Nếu như hắn thật sự có thể khoan dung độ lượng thì ta sẽ không nói lời nào, cười cho qua chuyện.”

“Nhưng nếu như Thánh tôn không làm được thì dám hỏi chư vị dựa vào cái gì để ta làm được?”

Cố Cẩm Niên nhàn nhạt lên tiếng.

hắn biết đám người này sẽ chống chế, nhưng mà cũng không quan hệ. Gia gia mình ở chỗ này, còn có cữu cữu cũng đang nhìn, chẳng sợ Khổng Vũ náo ra chuyện lớn gì.

Quả nhiên.

Vừa dứt lời, mọi người nhất thời nghẹn lời.

Thật đúng là đừng nói, Cố Cẩm Niên có thể cười cho qua chuyện hay không bọn hắn không biết. Nhưng Khổng Vũ nhất định sẽ không.

Dù sao Khổng Vũ không phục Cố Cẩm Niên. Bởi vì Thiên mệnh cũng bởi vì ân oán lúc trước.

Trên miệng nói gì cũng được nhưng Vấn Tâm thì không được.

Vấn Tâm có thể không giống.

Tô Văn Cảnh đến Vấn Tâm thì Khổng Vũ tuyệt đối sẽ ăn ngay nói thật. Cho đến lúc đó sẽ thật sự không kiềm chế được.

“Cẩm Niên tiểu hữu, thủ đoạn Vấn Tâm quá trực tiếp, sẽ ảnh hưởng tâm trí. Theo lão phu việc này nên dừng ở đây, xem như kết một thiện duyên.”

“Đúng vậy, đúng vậy. Thủ đoạn Vấn Tâm quá trực tiếp. Thật ra không cần thiết làm vậy. Tiểu hữu hiện tại cũng có được Thiên mệnh Nho đạo đây là chuyện vưi mừng lớn. Chuyện không vui cứ cho qua đi.”

Lại có mấy giọng nói vì Khổng Vũ giải vây.

Không thể không nói, hậu đại Thánh Nhân chính là không giống bình thường, rõ ràng là phạm sai lầm nhưng vẫn có không ít người vì hắn mà ra mặt như cũ.

Đây chính là chỗ tốt của thân phận địa vị.

Người bình thường phạm sai lầm, tất cả đều theo quy tắc.

Nhưng loại quyền quý phậm sai lầm như vậy thì có thể chậm rãi mài.

“Chư vị.”

“Ta kính chư vị chính là tiền bối Nho đạo, gọi một tiếng tiên sinh.”

“Nhưng việc này là ân oán giữa ta và Khổng Vũ.”

“Nếu như hôm nay ta không viết xuống bản thi từ này thì Khổng Vũ hùng hổ doạ người để bản thế tử quỳ xuống. Bản thế tử lại muốn hỏi chư vị có thể giúp ta cầu tình hay không?”

“Nếu đã nói không giữ lời thì còn xứng với Nho đạo sao?”

Giọng nói của Cố Cẩm Niên dần băng lãnh xuống.

Không phải cầu tình không được mà là nhìn tình huống như thế nào, Khổng Vũ rõ ràng chính là muốn làm cho mình khó xử.

Ở trước mắt bao người nói mình đã sớm biết đề, huỷ thanh danh cảu mình thì cũng coi như xong.

Còn cố ý ra đề khó đến buồn nôn như vậy.

Không phải chính là muốn giết chết mình bên trong sao?

Đã như vậy vì sao mình lại phải buông tha hắn?

Cũng bởi vì hắn là Thánh tôn Khổng gia sao?

Vậy ta còn là trưởng tôn Cố gia không?

“Điều này.”

Đám người trầm mặc, có chút không biết nói gì.

Nhưng đúng lúc này, giọng của Cố lão gia tử lại vang lên.

“Nếu như Cẩm Niên thua thì bất kể Cẩm Niên đồng ý hay không đồng ý, lão phu cũng sẽ bắt Cẩm Niên quỳ xuống dập đầu.”

“Sai chính là sai, thua chính là thua. Lão phu không hiểu cái gì mà kinh văn thi từ nhưng lão phu biết nói lời không giữ lời thì không phải trượng phu.”

“Đương nhiên, nếu các ngươi cho rằng Khổng gia lỗi nặng Cố gia ta thì cũng được. Thiệt thời này ông cháu ta có thể nhịn.”

“Thứ nhất là lão phu kính trọng ân trạch cảu bệ hạ.”

“Thứ hai là Khổng gia quyền thế ngập trời. Ngay cả Quốc Công như lão phu cũng xem thường.”

“Chỉ là về sau cũng đừng trách lão phu tàn nhẫn vô tình.”

Giọng nói của Cố lão gia tử vang lên.

Hắn đứng ra ủng hộ Cố Cẩm Niên vô điều kiện. Đồng thời uống một hớp rượu rồi đập thẳng xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận