Đại Hạ Văn Thánh

Chương 744 Phóng tên! Bắn giết! Thế tử của Ninh Vương sao? Dù là Ninh Vương làm cũng giết không tha!

Thường Sơn quân lên đường, khống chế toàn bộ đám người này rồi đem bọn chúng tiến về đại bản doanh.

Cố Cẩm Niên được các cao thủ bảo vệ xung quanh. Tiền Vĩ ở sau lưng bảo hộ, còn Lý Long thì cưỡi chiến mã cùng song hành với Cố Cẩm Niên.

“Thế tử điện hạ, bản tướng đã điều tra rõ. Đám người này chính là thủ hạ của Ninh Vương.”

“Chỉ là Ninh Vương cũng không ở gần khu vực này nên có lẽ là của Ninh Vương Đại tướng đi.”

Ông ấy mở miệng nói.

“Ninh Vương sao?”

Nghe thấy tên này, Cố Cẩm Niên cũng coi như hoàn toàn biết vì sao đám người này dám ngang nhiên hành hung như thế.

Hóa ra là thủ hạ của Ninh Vương.

Ninh Vương chính là một trong hai vị Vương gia tọa trấn ở phía Tây Bắc.

Một người là Kỳ Lâm Vương.

Một người là Ninh Vương.

Hai người tọa trấn ở khu vực Tây Bắc. Nhưng mà Ninh Vương là người của Hoàng thất Lý gia. Kỳ Lâm Vương chỉ là Vương gia khác họ mà thôi.

So sánh mà nói, Kỳ Lâm Vương có uy danh sâu hơn một chút. Nhưng ai cũng biết thực lực của Ninh Vương rất khủng bố, có thể còn mạnh hơn Kỳ Lâm Vương một chút.

Chỉ là cho dù biết được đám người này là thủ hạ của Ninh Vương, Cố Cẩm Niên vẫn không khỏi nhíu này.

Mấy tên thủ hạ của Ninh Vương này cho dù lá gan lớn như trời cũng không dám làm như vậy chứ?

Biết rõ mình là Thế tử Đại Hạ, cháu của Trấn Quốc Công mà bọn chúng còn dám động thủ.

Phải biết rằng cách đây nghìn dặm là nơi gia gia mình đang trấn thủ. Nếu thật sự muốn tổn thương mình thì bọn chúng có chết một trăm lần cũng không quá đáng.

Cho nên điều này khiến Cố Cẩm Niên hết sức tò mò.

“Dám hướng phía Bản Thế tử hành hung, chỉ sợ có quan hệ vô cùng tốt với Ninh Vương.”

Cố Cẩm Niên nhàn nhạt nói, đại khái cũng đoán được một chút.

Mà Lý Long cũng không dám xen vào đề tài này, lập tức lên tiếng nói.

“Cũng còn một khả năng khác.”

“Đám hãn tướng này đều không có đầu óc. Bọn họ tự biết làm sai chuyện cho nên hạ quyết tâm, hoặc là không làm mà đã làm thì làm cho xong. Cho nên suy nghĩ lớn gan cũng là có thể.”

Lý Long nói như vậy.

Đồng thời ông ấy cũng hi vọng chuyện này chính là như thế.

Nếu là tình huống như vậy thì đơn giản là giết một nhóm tướng sĩ đáng chết. Khi Ninh Vương biết chuyện này cũng sẽ không nói gì.

Hành thích Thế tử. Đây cũng không phải là việc nhỏ.

Toàn bộ vương triều Đại Hạ có người nào không biết, Thế tử điện hạ này là cháu trai đắc ý nhất của Vĩnh Thịnh Đại Đế. Mà cũng là Thế tử được sủng ái nhất.

Động vào Cố Cẩm Niên sao? Đây còn không phải là muốn chết à?

Liên lụy đến một nhóm tướng sĩ, đã giết thì đã giết. Nói khó nghe là đáng đời.

Nhưng liên lụy đến những người khác thì không giống.

Đây không phải trò đùa.

“Có khả năng.”

“Bản Thế tử cũng hi vọng như thế.”

Cố Cẩm Niên nhàn nhạt nói. Hắn cũng hi vọng chuyện này đơn giản như vậy.

Nếu như liên lụy nhiều người thì hắn cũng sẽ không có chút nào nhân từ.

Vì vậy đại quân tiếp tục tiến lên, một vạn thiết kỵ của Thường Sơn quân khiến cho mặt đất ầm ầm rung động.

Men theo bên trong phế tích thành tiến lên.

Rất nhanh đã thấy một thôn trang cũ nát. Toàn bộ thôn trang vô cùng xơ xác, tuy có một vài ngôi nhà mới xây nhưng nhìn cực kỳ rách nát.

Nói là một thôn trang chẳng bằng nói là một cái trại.

Nhân khẩu cũng không ít, có khoảng 7-800 người sống dựa nhờ chỗ phế tích để kéo dài hơi tàn. Tuy nghèo khổ nhưng người vẫn có thể ở.

Mà một số người dân của thôn trang cùng nhau đứng ở ngoài cửa. Sau khi nhìn thấy đại quân đột kích, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi cùng bất an.

“Chư vị.”

“Ta chính là Cố Cẩm Niên, Thế tử Đại Hạ.”

“Xin hỏi vừa rồi có chuyện gì xảy ra không?”

Cố Cẩm Niên xuống ngựa, hắn ra hiệu cho đám người cũng cùng nhau xuống ngựa để không làm dân chúng kinh hãi.

Đồng thời hắn cũng hướng phía dân chúng làm lễ.

Tuy Cố Cẩm Niên ôn hòa nhưng cũng không khiến cho dân chúng như trút được gánh nặng. Ngược lại còn khẩn trương và sợ hãi hơn.

Bọn họ không nói.

Từng người trầm mặc. Nhìn kỹ thì quần áo trên người họ có chút ngấn bẩn, không phải do làm nông gây ra mà là vết tích xuất hiện do bị đánh mới vậy.

Cũng đúng lúc này.

Một giọng nói vang lên.

“Người phía trước là Thế tử điện hạ chăng?”

Theo tiếng nói vang lên một đội ngũ từ xa xuất hiện. Bọn họ bước nhanh đến, không cưỡi chiến mã mà chỉ bước nhanh đến trước mặt Cố Cẩm Niên, có vẻ hơi sợ hãi cùng cung kính.

Lúc này bắt đầu biết cung kính rồi sao?

Cố Cẩm Niên không rõ đến cùng đối phương muốn chơi trò gì nhưng hắn không vạch trần mà chỉ yên lặng xem đám người này.

Cầm đầu là một tướng sĩ trung niên. Khi ông ta thấy rõ tướng mạo của Cố Cẩm Niên lập tức cung kính cúi đầu.

“Quả nhiên là Thế tử điện hạ.”

“Mạt tướng là thủ hạ dưới trướng Ninh Vương, Vu Diên Bằng.”

Người đến không dám chút lãnh đạm nào nói với Cố Cẩm Niên, cũng nói ra tên tuổi của mình cho Cố Cẩm Niên biết.

“Nói, người của Bản Thế tử đang ở đâu?”

Cố Cẩm Niên mặc kệ thân phận của đối phương là gì, trực tiếp hỏi đối phương người của mình đang ở đâu.

“Ai nha.”

“Thế tử điện hạ, hiểu lầm, hiểu lầm. Tất cả chỉ là hiểu lầm.”

“Thế tử điện hạ, chúng ta chính là kỵ binh của Ninh Vương. Bởi vì cơ mật quân doanh bị gián điệp địch quốc trộm cướp cho nên chúng ta phải truy tra.”

“Lại phát hiện đám gián điệp này cực kỳ giảo hoạt. Biết được quyền quý cao tầng Đại Hạ ta sẽ đến nên bắt chước thân phận của họ. Thậm chí còn tự mình chế tạo một chút ấn lệnh, ý đồ lừa dối qua cửa.”

“Trong khoảng thời gian này, huynh đệ chúng ta bận rộn trước sau đã hao tổn không ít người ngựa, chính là đã làm quá nhiều lần.”

“Lại không ngờ lần này thật sự gặp được chính chủ.”

Người kia vội vàng giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận