Đại Hạ Văn Thánh

1095 Bệ hạ! Đại Hạ ta giàu rồi! Vĩnh Thịnh Đại Đế kinh ngạc!(2)

Cắt ngang lời của Cố Ninh Nhai.

"Bệ hạ, không phải vậy."

Mà Cố Ninh Nhai lại có chút bối rối, ta đây đến báo tin vui, cũng không phải đến báo tang, ngài thế này là đang làm cái gì vậy?

"Không phải cái gì mà không phải?"

"Cố lão lục, đã đến lúc này rồi, ngươi làm sao còn cười đùa tí tửng suốt ngày thế?"

"Cố lão lục, có mấy câu trẫm vẫn phải nói với ngươi, không nói trong lòng trẫm sẽ không thoải mái."

"Ngươi gia hỏa này, mặc dù thông minh, cũng là người làm việc lớn, nhưng ở trong mắt trẫm, những thủ đoạn đó của ngươi đều là trò vặt."

"Nói thật, nếu không phải vì Cố lão gia tử, loại người như ngươi, còn muốn làm Tổng chỉ huy sứ của Huyền Đăng Ti? Ngươi làm Thiên hộ còn được."

"Lão Lục, ngươi nghe trẫm khuyên vài câu, loại người thành sự không có, bại sự có thừa như ngươi ấy, chờ sau này thành thà thành thật làm người giàu có là được rồi, ngươi suốt ngày xem thường đại ca ngươi, chứ ít nhất đại ca ngươi ưu tú hơn ngươi nhiều lắm."

"Mấy ngày trước trẫm còn nghe nói, ngươi muốn làm Hầu gia? Không nói những cái khác, lão Lục, ngươi xứng sao? Bộ dạng ngươi thế này, ngươi xứng sao?"

"Ba đứa nhi tử của trẫm, mặc dù cũng không có tiền đồ gì lớn, so sánh với Cẩm Niên khẳng định là không được, nhưng so với mấy huynh đệ các ngươi, vẫn là dư sức."

"Nói hơi khó nghe, nếu không phải lão đại nhà các ngươi sinh được Cẩm Niên, cộng thêm có Quốc Công lão gia tử, chỉ bằng mấy tên phế vật các ngươi, cả triều văn võ nói cái gì mà bảo trẫm đề phòng Cố gia các ngươi một chút."

"Ngươi biết lúc đó suy nghĩ của trẫm là gì không? Đề phòng mấy người các ngươi á? Quá xem thường người rồi."

"Đừng cảm thấy chói tai, đây là lời nói thật, lão Lục, cam chịu số phận đi, đừng cả ngày khoác lác với bên ngoài, cái gì mà Cẩm Niên học theo ngươi từ chuyện nhỏ cho đến chuyện lớn, ngươi có cần mặt mũi nữa không hả? Trẫm nhiều nhất chỉ ké một chút hào quang của Cẩm Niên, còn ngươi thì thật sự thể diện cũng không cần."

"Thế nào? Câm rồi? Không nói nữa?"

"Có phải bị trẫm đâm trúng rồi không? Khó chịu rồi?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói, thân là đế vương, đối với thần tử, ông cũng không thể nói thật lòng, bởi vì nói thật sẽ tổn thương cảm tình, Cố Ninh Nhai mặc dù cũng coi như một nửa người nhà, nhưng Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng không muốn gièm pha Cố Ninh Nhai.

Sợ đả thương tự tôn của người ta.

Nhưng bây giờ không giống, cũng đã đến lúc này, có mấy lời không nói ra, thật sự nghẹn đến khó chịu.

Không biết vì cái gì, sau khi nói xong, tâm tình Vĩnh Thịnh Đại Đế tốt hơn rất nhiều.

Rất thoải mái.

Thoải mái quá chừng.

Người này sống cả một đời, có đôi khi thật sự rất mệt mỏi, nhất là sau khi làm Hoàng đế, phải quan tâm đến cảm xúc của bách quan, lại phải lựa chọn quốc sách Đại Hạ, còn phải cân nhắc chuyện thái tử, rồi cả một chuyện của phi tử nữa.

Nói thật là qúa mệt mỏi.

Nhưng bây giờ, sau khi buông xuống gánh nặng trong lòng, đúng là rất nhẹ nhàng, muốn nói gì thì nói đó, muốn làm thế nào thì làm thế đó.

Kệ ngươi có vui vẻ hay không, dù sao ta vui vẻ là được.

Rất chính xác.

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói lời này, chữ chữ châu ngọc, câu câu như đao, cắm vào tim Cố Ninh Nhai.

Vốn cho rằng, mình ở trong lòng Vĩnh Thịnh Đại Đế mặc dù không tính là nhất đẳng công thần, nhưng dù sao cũng được xem là năng thần chứ?

Không sánh bằng Cố Cẩm Niên là hợp tình hợp lý, có ai so được với Cố Cẩm Niên ?

Nhưng trong văn võ toàn triều, mình xếp ở vi trí thứ ba cũng không quá phận chứ?

Thật không ngờ, ở trong lòng Vĩnh Thịnh Đại Đế, mình lại là mặt hàng này?

Lời này đúng là bà mợ nó quá đâm tim.

Nhìn thấy Cố Ninh Nhai dáng vẻ đau lòng muốn chết, Vĩnh Thịnh Đại Đế khá là dễ chịu.

Giục đúng không?

Thích giục đúng không?

Vui vẻ không? Kích thích không? Khó chịu không?

"Nhìn ngươi kinh sợ đến mức này, nói ngươi có vài câu mà ngươi đã sợ đến thế này, năng lực chịu đựng thật sự là không được."

Vĩnh Thịnh Đại Đế châm chọc.

Dù sao mình vui vẻ là được rồi, bây giờ cũng chẳng quan tâm được nhiều như vậy.

Cố Ninh Nhai không nói lời nào.

Vĩnh Thịnh Đại Đế thở dài, nhìn Cố Ninh Nhai rồi nói tiếp.

"Được rồi, rốt cuộc ngươi có chuyện gì cần nói, quận Giang Trung lại có khó khăn gì sao?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng, mắng cũng mắng rồi, thoải mái cũng thoải mái rồi, nên hỏi cụ thể đã xảy ra chuyện gì một chút.

"Bệ hạ."

Cố Ninh Nhai trông hơi khó chịu, trước đó là mặt mày vui sướng, còn bây giờ thì gương mặt đầy chán chường.

"Đại Hạ chúng ta giàu rồi."

Cố Ninh Nhai nói, rõ ràng là một việc vui, nhưng cảm giác khi nói ra lại như đang báo tin xấu vây.

"Hả?"

"Ngươi lại nói mê sảng gì nữa thế?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế nghe mà không hiểu.

Tên Cố Ninh Nhai này nói cái gì vậy?

Đại Hạ giàu rồi?

Giàu cái gì hả?

"Tin thắng lợi."

"Cẩm Niên nói, dưới mặt đất của quận Giang Trung có thứ quỷ gì đó, dù sao ta cũng không biết, thứ này có thể làm bông lúa Chân Long Đại Hạ trở nên khỏe khoắn hơn, hơn nữa còn không cần nguồn nước."

"Đại khái ta không nhớ rõ, tóm lại Cẩm Niên có ý là, sau này lúa ở quận Giang Trung có thể thu hoạch ba lần một năm, thu hoạch một lần đã có thể để cho tất cả dân chúng Đại Hạ ăn được một năm."

"Chính là ý đó."

Cố Ninh Nhai nói chuyện cũng hữu khí vô lực (uể oải).

Không có cách nào, lúc đầu là mình vui vẻ thật, nhưng không ngờ, bệ hạ mình kính trọng nhất lại nói ra những lời như vậy.

Chê bai mình đến mức thương tích đầy mình còn chưa tính.

Câu nào câu ấy còn như đao cắm vào tim mình, ai mà vui vẻ nổi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận