Đại Hạ Văn Thánh

Chương 173 Buổi triều của Đại Hạ, Vĩnh Thịnh Đế nổi giận, âm mưu tái hiện, học tử phẫn nộ.

Kinh đô Đại Hạ.

Trong chính điện.

Bách quan tề tựu đông đủ.

Toàn bộ đại điện có vẻ hơi nghiêm túc.

Nhưng bất kể có sự tình gì, chỉ cần không phải vấn đề khẩn cấp, thường nửa đoạn đẩu triều đình sẽ đàm luận đại sự quốc gia.

Nửa đoạn sau thì đàm luận sự tình mọi người quan tâm.

Nạn lụt ở Giang Ninh quận là đại sự, hơn nữa là việc hệ trọng ngay trước mắt, cho nên chiếm cứ luôn phân nửa thời gian của đoạn sau cũng hợp tình hợp lý.

Trong vòng nửa canh giờ, lục bộ dẫn đầu phát biểu, nêu ra vài chuyện chính vụ trong nước sau đó để Vĩnh Thịnh Đại Đế lựa chọn.

Sau nửa canh giờ.

Đại điện lại an tĩnh lần nữa.

Toàn bộ đều đang làm công tác chuẩn bị, chờ đợi người đầu tiên đánh vỡ cục diện căng thẳng, hoặc chờ Hoàng đế lên tiếng.

Chẳng qua Vĩnh Thịnh Đại Đế vẫn luôn không nói gì.

Cuối cùng, công bộ tả thị lang đã đứng ra.

"Khởi tấu bệ hạ."

"Nạn dân ở Giang Ninh quận đã lên tới hơn hai trăm vạn người, hơn nữa mỗi ngày tăng thêm không chỉ năm mươi vạn người, địa phương dâng tấu chương, cho biết mễ thương ở Giang Ninh phủ tăng giá lương thực vùn vụt, đã lên đến chừng một trăm hai mươi lượng bạc một thạch."

"Thậm chí ngay ngày hôm qua, có cửa hàng gạo tăng giá lương thực lên đến 260 lượng bạc, vơ vét của cải một cách trắng trợn, trong những năm đất nước hưng thịnh thì đây là chuyện trước nay chưa từng xảy ra."

"Thần khẩn cầu bệ hạ, hạ chỉ trách phạt các đại quan viên của quận Giang Ninh, giới hạn giá lương thực, nếu không tình cảnh này sẽ gây hoang mang cho các nơi chung quanh quận phủ, gây ra đại họa."

Công bộ tả thị lang lên tiếng.

Nói lên bề nổi của chuyện Giang Ninh quận.

Trên thực tế tất cả mọi người ở đây đều biết, mà Vĩnh Thịnh Đại Đế trên long ỷ dĩ nhiên đã biết từ sớm.

Dù sao đang có nạn hồng thủy nên giá lương thực tăng vọt cũng hợp lý.

Nhưng 260 lượng một thạch, việc này không hợp lý, quá mức chướng mắt, sao xứng với hai chữ hưng thịnh được.

Thế mà khi nghe thấy lời này.

Vĩnh Thịnh Đại Đế chỉ hơi kinh ngạc, nhìn xuống bách quan nói.

"Còn có chuyện như vậy sao?"

"Một thạch gạo 260 lượng bạc trắng?"

Hoàng đế tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng bách quan đều im lặng, rất hiển nhiên, không muốn phối hợp diễn kịch với người.

"Hồng tai ở Giang Ninh quận khiến nạn dân vô số, lúc này làm vậy, quả thật trái thiên lý."

"Có điều, thiên tai nhân họa là điều khó tránh khỏi, Giang Ninh quận cách xa kinh đô đến khoảng ba ngàn dặm, quan viên nơi đó cũng sẽ biết tự cân nhắc, trẫm có ý định tháng sau sẽ kinh xét( điều tra xem xét kĩ toàn bộ kinh đô), đến lúc đó tổ chức bách quan yến, cũng cẩn thận đề ra nghi vấn cho tốt."

"Dù sao thiên tai thế này, trẫm tin tưởng, làm thần tử của Đại Hạ đương nhiên các khanh sẽ không tham ô hối lộ, ở chuyện đó tất có nỗi khổ tâm, nhưng bất kể như thế nào, chỉ cần bảo trụ được bách tính, trẫm đều có thể xử trí tùy tình hình."

Thấy chúng thần không chịu phối hợp diễn kịch với mình, Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng không tiếp tục giả bộ nữa.

Đại khái ý tứ cũng rất đơn giản, mọi chuyện ta đã biết, nhưng có biện pháp gì đâu? Các ngươi lại không có chủ ý gì, người ta làm quan viên nơi đó cũng chỉ có thể làm như vậy thôi, chung quy không có khả năng khiến những quan viên này biến ra lương thực đi?

Chẳng qua câu trả lời này, cũng không phải là đáp án một số người muốn nghe.

260 lượng bạc một thạch lương thực, đã gây chấn động như gặp thiên nhân, đối với đám người này mà nói không phải chuyện tốt.

Hoàng đế cần thể diện, các thần tử cũng muốn giữ mặt mũi.

Trong năm thịnh thế mà lại xuất hiện chuyện như thế, thì đám đại quan cấp cao này còn mặt mũi nào mà nói mình vì nước vì dân?

Chớ thấy bọn họ hiện tại là đại quan Nhất phẩm Nhị phẩm Tam phẩm, ở trong kinh đô địa vị của bọn hắn cực cao.

Nhưng sau khi đi ra ngoài, không chừng người đọc sách các nơi mắng bọn hắn không còn hình dạng đấy.

Hoàng đế có thể làm bừa.

Nhưng các thần tử tuyệt không thể làm bậy.

"Bệ hạ."

"Lời ấy sai rồi."

Lúc này, Hộ bộ hữu thị lang đứng ra, hắn bái lạy Vĩnh Thịnh Đại Đế, sau đó lấy tấu chương ra nói.

"Quan viên phủ Giang Ninh báo lại."

"Mặc dù dân tị nạn tụ đến đông như biển, nhưng trong phủ dự trữ không ít lương thực, thêm toàn bộ các mễ thương tích lũy lương thực lại, chí ít có thể kéo dài hơn ba tháng."

"Nếu có thể hòa hoãn ba tháng, con đường chính tất nhiên đã tu bổ hoàn thiện, tướng sĩ triều đình phái đi cũng có thể đưa lương thực đến tận quận Giang Ninh."

"Vả lại mùa thu hoạch sắp đến, quận-phủ-huyện-hương/làng xã các nơi cũng đã có chuẩn bị, trước mắt chỉ cần ổn định nạn dân, cứu tế thiên tai liền có thể giải quyết hết thảy phiền phức."

"Cho nên thần cho rằng, mễ thương tăng giá, kỳ thực nguyên nhân chủ yếu là vì quan viên địa phương quản lý lỏng lẻo."

"Đương nhiên, thiên tai trước mặt, sức người cạn kiệt, tình trạng quản lý như thế cũng thuộc về trạng thái bình thường, chỉ là bất kể như thế nào cũng không nên buông thả như vậy."

"Thần có một kế, có thể bình loạn lương tai, chỉ cần bệ hạ ra ý chỉ, ép giá lương thực, phái khâm sai triều đình cấp tốc chạy tới Giang Ninh phủ, cùng quận thủ của Giang Ninh quận hòa đàm với mễ thương nơi đó."

"Dùng giá cả hơp lý, mua thóc gạo, thứ nhất đảm bảo lương thực ổn định, không dẫn tới dân biến, thứ hai đều lùi một bước, bình an vô sự, chờ đến thế cục hoàn toàn ổn định, lại đem việc này dẫn vào đề mục kinh xét, phòng ngừa sự tình tương tự phát sinh lần nữa."

Hộ bộ hữu thị lang thao thao bất tuyệt, cuối cùng nói ra mục đích của hắn, cũng là cách của hắn.

Đây là Hộ bộ hữu thị lang nói ra, kỳ thật cũng là ý kiến chỉnh thể của Hộ bộ.

Nói cách khác, Hộ bộ đồng ý ra bạc.

Trong lúc nhất thời, thần sắc bách quan hơi đổi, Hộ bộ chịu nhả bạc ra, vậy xác thực rất nhiều chuyện sẽ dễ xử lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận