Đại Hạ Văn Thánh

1223 Bất hủ chi ngôn, Tắc Hạ học cung, Đại Hạ bình khó, kế sách phế Vương(5)

Không nói người người đều có thể đột phá Bán Thánh nhưng trăm vị Đại Nho đang ngồi ở đây, chí ít có hai ba người có thể thành Bán Thánh chứ?



Cho nên bọn họ lòng tham xoắn xuýt.



Chỉ là vào lúc này, một vị Đại Nho lên tiếng, ánh mắt kiên định vô cùng nhìn về phía Tô Văn Cảnh nói.



"Văn Cảnh tiên sinh, ta đọc sách không nhiều hơn ngài. Ta chỉ nói một câu, người đọc sách không lừa gạt người đọc sách. Ngài chỉ cần lên tiếng nói câu nói này, ta với ngài cùng làm."



Vị Đại Nho này lên tiếng, nắm chặt lấy nắm đấm, nhìn về phía Tô Văn Cảnh.



Ông ấy đã đưa ra lựa chọn, chỉ hi vọng Tô Văn Cảnh không cần bẫy mình, cũng không cần lừa mình là được.



"Hoang đường, lão phu sắp thành Thánh nhân mà sẽ đi lừa các ngươi sao?"



Nghe nói như thế, Tô Văn Cảnh không khỏi nhíu mày, nhịn không được nói như vậy.



Nhưng mọi người đều không trả lời, mà chỉ nhìn thẳng về phía Tô Văn Cảnh.



"Được thôi, được thôi, người đọc sách không lừa gạt người đọc sách. Quả nhiên là lòng tiểu nhân."



Tô Văn Cảnh lên tiếng, ông ấy cũng không thèm đếm xỉa rồi.



Tắc Hạ học cung ẩn chứa Thiên mệnh, những thứ khác không nói, bất kể như thế nào, chỉ cần Cố Cẩm Niên có thể từ đó đạt được lợi ích, bản thân ông làm quá mức bị mất mặt một lần, bị mắng thì bị mắng chứ sao.



Dù sao muốn làm chuyện như vậy còn về sau thì để sau hãy nói.



Quả nhiên.



Theo lời này thốt ra, chúng Đại Nho thi nhau tỏ rõ thái độ rồi.



"Được, vậy liền làm."



"Đi đi đi, đi Tắc Hạ học cung."



"Làm, gan nhỏ chết đói, gan lớn chết no."



"Lão phu kính trọng Tắc Hạ học cung, nhưng lão phu càng hi vọng Nho đạo ta xuất hiện một vị Thiên mệnh Thánh nhân. Lần này lão phu không phải vì bản thân đạt được chỗ tốt, mà là vì Nho đạo ta hưng thịnh."



"Đúng đúng đúng, vì Nho đạo ta hưng thịnh."



Một vài tiếng nói cũng vang lên, biểu quyết tâm ý.



Mà Tô Văn Cảnh cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Dù sao để cho một mình ông đi Tắc Hạ học cung thì nói thật, đúng là không nhất định chuyện có thể thành nhưng mang theo đám người này, đó chính là máu kiếm.



"Quay đầu phải tìm Tiên môn lấy mấy tấm phù độn hành ngàn dặm. Nếu không, chạy không thoát thì phiền phức."



Nhìn qua đám người hưng phấn cùng biểu lộ kích động, nội tâm Tô Văn Cảnh nói thầm một tiếng.



Ông ấy cũng không ngốc, đã vì chính mình lưu tốt chuẩn bị ở phía sau.



Lúc này.



Hoàng cung Đại Hạ .



Bên ngoài điện Dưỡng Tâm.



Sau khi Cố Cẩm Niên xuất hiện, Ngụy Nhàn công công bằng tốc độ nhanh nhất, đi tới trước mặt Cố Cẩm Niên, khuôn mặt toàn là nịnh nọt, một chút xíu cũng không dám lãnh đạm.



"Hầu gia."



"Bệ hạ đang ở trong đại điện đợi ngài."



"Còn nữa nô tài nơi này trước chúc mừng Hầu gia đạt được thành tựu Đại Nho."



Ngụy Nhàn công công lên tiếng, hướng phía Cố Cẩm Niên nói như thế.



"Công công khách khí."

Sắc mặt Cố Cẩm Niên ôn hòa, nhẹ gật đầu rồi trực tiếp đi vào trong đại điện.



Chỉ là vừa đi vào trong đại điện.



Một khối bảng hiệu thình lình treo ở trên xà nhà.



Bên trên bảng hiệu có bốn chữ.



[ không ngừng vươn lên ]



A. Cái này.



Cố Cẩm Niên có chút không nghĩ tới, lúc này lão cữu của mình lại còn có thể như vậy. Đúng thật là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.



"Ha ha ha ha ha."



"Điệt nhi, ngươi đến rồi."



"Nhìn xem, còn nhớ rõ đây là cái gì không?"



Nhìn thấy Cố Cẩm Niên đến rồi, Vĩnh Thịnh Đại Đế lập tức bày ra vẻ mặt tươi cười, bước chân vui sướng, hướng phía Cố Cẩm Niên đi đến.



So với trước đó càng thêm thân mật vô số lần.



"Cẩm Niên gặp qua cữu cữu."



Nhìn xem mặt mũi tràn đầy vui mừng của lão cữu, Cố Cẩm Niên vẫn rất có lễ phép.



"Làm sao khách khí như vậy chứ?"



"Mẫu thân ngươi đã nói thế nào với ngươi. Ta là cữu cữu ngươi, cậu ruột đấy. Ngươi là ta điệt nhi của ta. Điệt nhi nhìn thấy cữu cữu, còn phải khách khí như vậy sao?"



"Về sau ngươi không được như vậy, chúng ta là người một nhà, ngươi có cái gì thì nói cái đó, biết chưa?"



Vĩnh Thịnh Đại Đế có chút không vui, một phen giáo huấn Cố Cẩm Niên, mà lại từ trẫm đổi thành ta, càng lộ vẻ thân cận.



"Hiểu rõ."



Cố Cẩm Niên có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn nhẹ gật đầu, dù sao Hoàng đế lớn nhất. Mà luận thân thích thì cữu cữu cũng là lớn nhất, những người khác không có gì đáng nói.



"Cẩm Niên, ngươi mau nhìn xem, thứ này nhìn quen mắt không?"



Vĩnh Thịnh Đại Đế cười ha ha lên tiếng, chỉ vào bảng hiệu kia nói như thế.



"Thứ này rất nhìn quen mắt, nhưng lập tức giống như không nhớ gì cả."



Cố Cẩm Niên chỉ có thể giả chết.



"Ai nha, ngươi đây đều quên? Năm đó khi ngươi sáu tuổi, mẫu thân ngươi mang ngươi đến hoàng cung gặp ta, cữu cữu lúc đó không phải đang luyện chữ sao?"



"Sau đó ngươi nghĩ muốn đi ra ngoài chơi, nhưng ta còn chưa viết xong. Nhưng mà vì thấy ngươi quá muốn đi chơi, cho nên chỉ tùy tiện viết mấy chữ."



"Chính là bốn chữ này, mẫu thân ngươi có thể làm chứng, lúc này cũng không phải cữu cữu đoạt công lao của ngươi đâu."



"Ngụy Nhàn, ngươi có nhớ chuyện này hay không?"



Vĩnh Thịnh Đại Đế rất kích động.



"Nhớ được, nhớ được, lão nô nhớ được."



Ngụy Nhàn cười ha hả nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận