Đại Hạ Văn Thánh

1176 Thiên mệnh giúp ta, thần thú ngũ phương trấn nạn hồng thủy! Đá lửa thiên ngoại hiện ra ở kinh đô!(6)

Trong lúc đó Cố Cẩm Niên dùng Linh Tinh bổ sung pháp lực bị hao mất, cũng coi như xa xỉ, nhưng vì ổn định tình hình tai họa nên không lo được nhiều như vậy.

Tròn ba canh giờ.

Mười sáu nơi xảy ra lũ lụt, đã được Cố Cẩm Niên ổn định năm nơi.

Còn có mười một nơi đã tụ lại với nhau, tạo thành bốn nơi lũ lụt rộng lớn trông cực kỳ khủng bố.

May mắn là dân chúng đã sớm có phòng bị trước, cũng tăng thêm một số chuẩn bị, để Cố Cẩm Niên có thời gian đi xử lý.

Nếu không, lũ lụt một đường phát triển, tốc độ nhanh chóng đó thật sự khiến con người tuyệt vọng.

Mười lăm vạn tướng sĩ đã ở bên ngoài cách trăm dặm, chống cự lũ lụt.

Cố Cẩm Niên chỉ có thể giải quyết từ gốc trước.

Hắn dốc hết toàn lực, không tiếc dùng Linh Tinh, cộng thêm sự trợ giúp của Đinh Thủy Kỳ, bằng tốc độ nhanh nhất khơi thông dòng nước, thay đổi phân nhánh của dòng nước lũ.

Sự đáng sợ nhất của lũ lụt là lũ quét mạnh, càng nhiều thứ bị cuốn trôi, diện tích càng lớn, mang tới lực tác động cũng sẽ càng mạnh.

Muốn giải quyết lũ lụt khắp nơi cùng một lúc là chuyện không thể nào, Cố Cẩm Niên cũng rất dứt khoát, hai bên trái phải của dòng nước lũ đều bị dẫn tới chính giữa.

Để bốn dòng nước lũ hội tụ cùng một chỗ, sau đó một lúc giải quyết.

Làm như vậy đương nhiên có chút nguy hiểm, nhưng chỉ có cách này mới có thể giảm bớt thương vong.

Như thế, một canh giờ sau.

Dòng lũ hai bên dần tụ vào một chỗ, tạo thành một cảnh tượng rất kinh khủng, chảy xiết tới phía hạ lưu con sông.

Sau đó Cố Cẩm Niên điều khiển Ngọc Liễn Tiên Vương, hướng thẳng đến phía hạ lưu sông.

Cũng may có Đinh Thủy Kỳ.

Nếu không có Đinh Thủy Kỳ, tai ương của quận Nam Việt, quả thật khó mà khống chế.

Trong các loại thiên tai nhân họa.

Hỏa hoạn và lũ lụt hai chuyện mà Cố Cẩm Niên không muốn đối mặt nhất.

Sức mạnh và trí tuệ phi thường có thể được giải quyết.

Một đường chảy xuống.

Dòng lũ tụ lại thành một, tình hình tai họa tuy có giảm bớt, nhưng vẫn có không ít dân chúng gặp nạn.

Cố Cẩm Niên còn nhìn thấy, có một cây cầu nối bị gãy, từng nhóm tướng sĩ lội vào giữa dòng sông băng, cố gắng chống đỡ cây cầu bị vỡ vụn lên, để dân chúng nhanh chóng chạy thoát.

Giữa sông băng, các tướng sĩ lạnh đến toàn thân run rẩy, sắc mặt tái xanh, mà chỗ nước sâu, bốn năm người đang luân phiên thay thế nhau.

Đây là nghị lực lớn biết bao.

Cũng là tín ngưỡng lớn biết bao mới có thể làm như vậy.

Có người vĩnh viễn nhắm mắt ở trong dòng sông lạnh như băng.

Cũng có người không quan tâm đau đớn, giúp dân chúng dựng lên con đường sống sót.

Dân chúng một đường chạy thục mạng, nhìn thấy một màn này, bọn họ nhịn không được bật khóc nức nở, đau xót vô cùng.

Đi xuống một chút nữa.

Có một phần dòng lũ phân nhánh, trực tiếp cuốn trôi dân chúng, ngay cả đầu cũng không kịp ngoi lên, đã bị chìm trong dòng nước lũ.

Cố Cẩm Niên muốn nghĩ cách cứu viện, nhưng đã tới không kịp.

Trên bờ, có tướng sĩ buộc dây sắt, người này đến người khác tìm cách cứu dân chúng giữa dòng nước lũ.

Khắp nơi đều là tai họa.

Nhưng khắp nơi đều có tướng sĩ Đại Hạ.

Cố Cẩm Niên không chần chờ, hắn cũng không phải là thấy chết không cứu, mà là tranh thủ thời gian đến chỗ đập nước, nếu như đập nước bị vỡ, chuyện đó thật sự rắc rối lớn.

Hai khắc sau.

Cố Cẩm Niên đã đến đập nước, Ngụy Vương cũng ở đây trấn thủ, nhìn thấy Cố Cẩm Niên, Ngụy Vương lập tức lên tiếng.

"Cẩm Niên."

"Thế nào rồi?"

Ngụy Vương tiến lên hỏi, mười sáu nơi xảy ra nạn lũ, ông ta ngay lập tức suất lĩnh đội quân chạy tới nước đập phía dưới, đầu nguồn ở phía trên, cách nơi này gần trăm dặm.

Dân chúng khu vực thượng du, đều được an trí rời đi rồi, đây là chuẩn bị trước.

Thật không ngờ, sẽ xảy ra loại chuyện này, may mắn là quận Nam Việt xây dựng công trình đập nước phòng ngự, nếu không, căn bản không có cách nào.

"Mười sáu nơi lũ lụt, phần lớn đều bị ta phân lưu giải quyết, còn lại bốn nơi, bị ta hợp thành một chỗ."

"Không có gì bất ngờ xảy ra, một canh giờ sau sẽ cuốn tới."

"Ngụy Vương điện hạ, lập tức bố trí tướng sĩ ở chỗ quan trọng, phòng ngự tầng tầng lớp lớp, không cầu ngăn trở dòng lũ này, chỉ cần ngăn cản được xung lực là tốt rồi, ta sẽ ở đây, giải quyết trận hồng thủy."

Cố Cẩm Niên nói.

"Ta đã phái tướng sĩ đi làm."

"Việc này ngươi yên tâm, thế nhưng dòng lũ hung mãnh như vậy, ngươi không chắc có thể chịu đựng được."

"Cẩm Niên, nếu không nắm chắc, nên buông tay thì buông tay, quận Lũng Tây, quận Đông Lâm đã giải quyết là tốt rồi, nạn này của quận Nam Việt, âu cũng là mệnh."

Ngụy Vương lên tiếng.

Nạn lũ này khủng bố đến mức nào trong lòng của ông ta cũng biết rõ, Cố Cẩm Niên không nhất định chống đỡ được.

Gần ổn là tốt rồi.

Tính mạng quan trọng hơn.

"Ta biết rõ."

"Để các tướng sĩ còn lại lập tức rời đi, đi tới chỗ hạ nguồn, chuẩn bị phá đập."

Cố Cẩm Niên lên tiếng.

Lời Ngụy Vương nói, hắn không dám gật bừa, nhưng ý tứ của đối phương, hắn có thể hiểu.

Chỉ là, nếu hồng thủy ở quận Nam Việt bùng phát, một đường cuốn đi, nơi bị ảnh hưởng cũng không phải chỉ là đất đai một quận, dân chúng Lưỡng Giang cũng sẽ gặp phiền phức lớn.

Đến lúc đó nạn của quận Giang Ninh, sẽ lại tái diễn ở vương triều Đại Hạ, hơn nữa tuyệt đối không chỉ một nơi, mà là nhiều nơi.

Nếu như bình thường, cho dù băng tuyết quận Nam Việt bị hòa tan, quá trình này cần một thời gian, dần dần hiển hiện.

Băng tuyết ở mười sáu nơi đột nhiên tan chảy, rõ ràng là tại nhằm vào vương triều Đại Hạ.

Muốn gia tăng độ khó.

Cố Cẩm Niên đứng trên đập nước, đợi dòng lũ đánh tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận