Đại Hạ Văn Thánh

Chương 677 Vì thiên địa lập tâm! Vì sinh dân lập mệnh! Vạn thế bất hủ chi ngôn! Khổng Thánh kinh ngạc!(5)

Đợi ở chỗ này chỉ có một con đường chết.

Cố Cẩm Niên nhìn theo từng người bị sông lớn cuốn trôi.

Ánh mắt bọn họ tuyệt vọng.

Thấy cảnh này, Cố Cẩm Niên cũng sinh ra sợ hãi.

Hắn muốn lui lại.

Nhưng nhìn đứa bé trong ngực lại giúp hắn chiến thắng sợ hãi.

Hắn vượt qua sông lớn.

Nghĩ hết tất cả biện pháp để qua sông.

Dòng sông lạnh cóng bao trùm cơ thể.

Cố Cẩm Niên dốc hết sức lực bảo vệ đứa bé.

Dùng toàn bộ năng lực, gắng gượng vượt sông.

Nhiều lần chỉ suýt chút nữa đã phải chết đi.

Lại thêm một lần nhờ vào nghị lực không thể tưởng tượng nổi, vượt qua.

Dưới tình huống tất cả mọi người cho rằng đây là chuyện không có khả năng hoàn thành, Cố Cẩm Niên nhờ vào nghị lực không gì sánh kịp, vượt qua dòng sông rộng lớn này.

Vô số người khẩn trương nhìn theo, bọn họ tới tận khi Cố Cẩm Niên lên bờ mới triệt để thở phảo một hơi.

Nhưng sau khi Cố Cẩm Niên lên bờ, hai chân đã hắn sớm dính đầy vết máu, hắn bị thương cực kỳ nghiêm trọng.

Khuôn mặt Cố Cẩm Niên cũng vặn vẹo.

Đau đớn.

Cực kỳ đau đớn.

Nhưng hắn vẻn vẹn chỉ nghỉ ngơi mấy canh giờ, rồi tiếp tục tiến lên.

Đứa bé trong ngực.

Là hi vọng của hắn.

Phía trước.

Chính là đường sống.

Hắn không ngừng bôn tẩu, liều mạng đau nhức trên người.

Liều lĩnh chạy.

Cho đến cuối cùng.

Hắn đi tới dưới chân một tòa thành trì.

Nhưng nơi này, đã trở thành phế tích từ lâu.

Căn bản không có thức ăn.

Cũng không có cứu tế.

Những bách tính trở về từ cõi chết, chỉ vì sống sót, cũng tại thời khắc này triệt để điên rồi.

Nhìn hết thảy điều này.

Một loại tuyệt vọng không cách nào miêu tả nổi đánh úp tới.

Hắn cuộn tròn cơ thể nằm co quắp trên mặt đất.

Đứa bé trước ngực, hơi thở yếu đến mức như sắp rời đi.

Nhưng vẻn vẹn chỉ là một khắc, Cố Cẩm Niên lại đứng dậy lần nữa, hắn lại hướng về phía trước mà đi.

Hắn không biết đường sống ở nơi nào.

Nhưng hắn muốn hài tử trong ngực sống sót.

Từng bước một tiến lên.

Lại là đất chết vạn dặm.

Lại là một vùng hoang vu vô biên vô tận.

Một thân ảnh yếu ớt, ở dưới bóng đêm, chậm chạp lê chân mà đi.

Một bước.

Mười bước.

Trăm bước.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu.

Đứa bé trong ngực, đã không còn hơi thở.

Cố Cẩm Niên ngây ngẩn cả người.

Hắn đứng sững nguyên chỗ.

Hai hàng lệ rơi xuống.

Lại không đổi được sinh mệnh này trở về.

Nhưng hắn vẫn đi tiếp.

Hắn không có mục đích mà tiến lên, hắn không biết con đường của mình ở nơi nào.

Hắn cũng không biết vì sao mình lại thương tâm.

Trận tao ngộ này từng màn hiện lên tại trong đầu.

Bách tính cực khổ, hắn hoàn toàn cảm nhận được.

Hắn rơi lệ, lại không khóc ra nổi thành tiếng.

Nhìn lên bầu trời, u ám tĩnh lặng.

Phảng phất hết thảy hết thảy, đều phải kết thúc ở đây.

Cuối cùng.

Bên cạnh một vách núi.

Phía trước.

Đã hoàn toàn không có đường.

Giờ khắc này.

Cố Cẩm Niên đứng lại.

Hắn ngồi ở bên bờ vực.

Đặt hài nhi trong lòng xuống.

Giờ khắc này.

Cố Cẩm Niên rơi vào trầm tư.

Hắn suy nghĩ rất nhiều chuyện.

Giờ khắc này, rất rất nhiều suy nghĩ tiêu cực quấn quanh ở trong cơ thể hắn.

Ô hô kêu rên.

Tiếng khóc như sấm.

Đây chỉ là một trận thiên tai, lại làm cho con người tuyệt vọng đến cực điểm.

Cổ kim vãng lai, lại có bao nhiêu thiên tai nhân họa như thế này?

Dân chúng lại chịu bao nhiêu cực khổ?

Mình lại có thể làm gì?

Cái gì gọi là Nho?

Cái gì gọi là Đạo?

Hành vi quân tử, đến cùng là cái gì?

Cố Cẩm Niên buông xuống mọi thứ, hắn đang tự hỏi vấn đề này.

Nhìn lên trời cao, đau khổ suy nghĩ.

Oán khí vô tận, vào lúc này đã tràn vào cơ thể của Cố Cẩm Niên.

Thời gian trôi qua từng chút từng chút.

Bên ngoài.

Tất cả mọi người nhìn Cố Cẩm Niên, ánh mắt bọn họ khẩn trương, sợ hãi Cố Cẩm Niên không đi ra được.

Sợ Cố Cẩm Niên, triệt để trầm luân.

Nhưng ngay lúc này.

Trên vách núi.

Cuồng phong gào thét.

Mà bên trong Khổng phủ, cũng có một cơn gió mạnh cuốn tới.

Cát bụi cuồn cuộn, thiên địa u ám.

Cỗ gió mạnh này, quét sạch toàn bộ thiên địa.

Như là tai ương tận thế.

Giữa thiên địa.

Mọi người vô cùng hoảng sợ.

Không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Đây là muốn Lập Ngôn vạn thế sao?"

Ngay một khắc này.

Khổng Thánh lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, ông thân là Thánh Nhân, là người trước tiên biết Cố Cẩm Niên đây là muốn làm gì.

Lập Ngôn vạn thế bất hủ.

Khi lời nói của Khổng Thánh vang lên.

Không biết bao nhiêu người kinh ngạc.

Bọn họ sững sờ tại chỗ, trong ánh mắt đầy vẻ không thể tin.

Vạn thế bất hủ chi ngôn?

Bọn họ đã từng nghe nói ngôn luận làm kinh ngạc Thánh Nhân, lại không nghĩ rằng còn sẽ có loại ngôn luận này.

Ngôn ngàn đời bất hủ?

Cổ kim vãng lai cũng chưa từng có đúng không?

ẦM!

Ngay khi Khổng Thánh vừa dứt lời.

Cuồng phong đột nhiên đánh tới.

Quét sạch tất cả thiên địa.

Luồng gió mạnh như vũ bão này làm đất bụi bay mù tịt, tất cả mọi người khó có thể mở mắt ra được.

Dưới uy lực của trời đất.

Trong mắt mọi người ngoại trừ kinh ngạc, đã không còn bất kỳ thần sắc gì khác.

Bọn họ rung động và vô cùng chờ mong.

Lúc này, ngay cả Thánh Nhân cũng không khỏi lộ ra vẻ chờ mong.

Chờ mong Cố Cẩm Niên sẽ lập xuống ngôn luận như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận