Đại Hạ Văn Thánh

Chương 632 Lạc Hà và cô vụ cùng bay. Thu thủy chung Trường Thiên một màu! Bài văn biền ngẫu Thiên cổ đầu tiên!(2)

Thấy Diêm Công nói như thế, Mạnh học sĩ cũng phụ họa theo.

“Đúng vậy, từ xưa đến nay có mấy người cùng có thể như Thế tử điện hạ. Thế tử điện hạ còn chưa cập quan đã kinh luân đầy bụng, tài hoa hơn người. Có thể vì dân chúng ra mặt, vô cùng đáng ngưỡng mộ. Phần phẩm chất này khiến cho tại hạ mặc cảm.”

“Hôm nay có thể gặp Thế tử điện hạ, lão phu cũng coi như là thỏa ý trong lòng. Thế tử điện hạ vạn lần không được từ chối.”

Mạnh học sĩ cười nói.

Cũng đang giúp đỡ Cố Cẩm Niên.

Đối mặt với mấy người giúp đỡ, Cố Cẩm Niên hiểu rõ trong lòng. Hắn bưng chén rượu lên cũng không chối từ, nâng chén uống cạn.

“Hai vị tiên sinh nói quá lời.”

“Dự Vương cữu cữu cũng nói quá lời.”

“Học sinh chỉ làm một số chuyện nên làm.”

“Cũng không được như lời mấy vị nói.”

Cố Cẩm Niên nói vài câu khiêm tốn. Hắn chính là như vậy, nếu đối phương cho mình mặt mũi thì mình cũng nhất định sẽ cho đối phương mặt mũi, khiêm tốn hữu lễ.

Nếu như đối phương không nể mặt mình thì mình cũng sẽ không cho bọn họ mặt mũi.

Nghe Cố Cẩm Niên khiêm tốn, đám người mỉm cười. Mạnh học sĩ và Diêm Công cũng rất hài lòng.

Dù sao lúc này mới phù hợp với người đọc sách Nho đạo, khiêm tốn hữu lễ.

Cũng không ít âm thanh vào thời khắc này vang lên.

“Đánh người cũng coi là chuyện nên làm sao?”

Người nói là một vị Nho giả. Mặc dù ông ta ngồi ở một nơi hẻo lánh nhưng có thể đi vào bên trong thịnh yến thì không có ai là người thường.

Theo giọng nói này vang lên, tràng diện có vẻ hơi xấu hổ.

Thời khắc mấu chốt luôn sẽ có người ngoài quấy rối.

Cố Cẩm Niên đưa mắt nhìn lại. Liếc qua là một lão giả hơn sáu mươi tuổi, không nâng chén rượu, rõ ràng chính là không quen nhìn chính mình.

“Ca cơ ở đâu?”

Cảm nhận được tràng diện xấu hổ, Dự Vương không khỏi lên tiếng hỏi ca cơ.

Lập tức từng bóng người tịnh lệ xuất hiện bắt đầu diễn tấu.

“Thế tử điện hạ đừng tức giận với tên đó.”

“Thế tử điện hạ, đến đến đến, lão phu mời người một chén nữa. Về sau đi đến vùng Tô Nam nhất định phải đến tìm lão phu. Lão phu sẽ thiết yếu khoản đãi.

Mạnh học sĩ cùng Diêm Công thi nhau nói. Một người thì khuyên can, một người thì đổi chủ đề.

Hành vi của hai người Cố Cẩm Niên cũng hiểu rõ.

Hắn không nói thêm gì mà giơ chén rượu lên hướng phía hai người cung kính mời rượu. Mặc dù hai người nói là mời rượu mình nhưng Cố Cẩm Niên không ngốc, nhất định không thể bưng giá đỡ.

Nhưng mà bên trên thủ tọa, Khổng Vũ lại nhìn toàn bộ sự việc. Trong lòng hắn ta vô cùng vui vẻ nhưng bên ngoài vẫn rất bình tĩnh.

Dù sao hắn ta không dám đắc tội Cố Cẩm Niên. Nhỡ đâu đắc tội Cố Cẩm Niên, hắn buộc mình quỳ xuống thì sẽ xấu hổ, mất mặt.

Lần đánh cuộc trước đó hắn ta vẫn nhớ rõ. Bây giờ đơn giản là giả chết thôi.

Bên trên thịnh yến của Dự Vương, Cố Cẩm Niên cũng sẽ không cho chút mặt mũi nào. Chỉ cần mình không đắc tội Cố Cẩm Niên, cũng không gây ra phiền toái gì.

Nhưng mà bây giờ Khổng Vũ đang ở giai đoạn chờ sau khi qua ba lần rượu sẽ xuất ra văn chương kinh diễm toàn trường.

Như thế.

Trong nháy mắt đã qua một nửa thời gian.

Khoảng thời gian này, ca cơ biểu diễn xong đã đổi sang một tiết mục khác. Mọi người cười nói, vui chơi giải trí.

Thật ra ở đây có khá nhiều người đều biết, chỗ đặc biệt thật sự chính là chờ đến lúc chạng vạng tối, Dự Vương nhất định sẽ cho người viết ra một Thiên văn chương hoặc một Thiên thi từ đến trợ hứng.

Ngồi ở đây có không ít người trẻ tuổi, đều là con cháu của bọn họ. Sau khi biết được việc này cũng đã để bọn họ sớm chuẩn bị một chút.

Chính là hi vọng có thể náo động vào lúc đó.

Đương nhiên, bọn họ cũng biết Cố Cẩm Niên đến. Chỉ là bọn họ có tự tin rằng dù sao cũng đã chuẩn bị sớm từ nửa tháng đến một tháng.

Cố Cẩm Niên không biết gì cũng không chuẩn bị gì, lâm thời làm thơ cũng không có ưu thế quá lớn.

Lại thêm vừa xảy ra nhiều chuyện như vậy, rõ ràng chính là có người muốn nhằm vào Cố Cẩm Niên làm ảnh hưởng đến tâm cảnh, chỉ sợ cũng khó ra được tác phẩm xuất sắc.

Đương nhiên, thật có thể làm ra tác phẩm xuất sắc thì thế nào?

Chẳng lẽ con cháu mình không viết ra được tác phẩm hay hơn sao?

Mọi người ôm suy nghĩ này yên lặng chờ thời điểm mấu chốt.

Mà lúc này.

Cố Cẩm Niên không cân nhắc chuyện này mà đang quan sát một số thứ.

Thịnh yến này vậy mà không có ai đến tìm mình gây chuyện.

Không ai nói đến chuyện của Tôn Chính Nam cũng có chút cổ quái. Hắn đã chuẩn bị để mắng chửi lẫn nhau.

Kết quả là trừ mấy người không có mắt cùng với một số lời nói lạnh nhạt bên ngoài cũng không có bất kỳ chuyện gì xảy ra. Điều này khiến cho Cố Cẩm Niên cảm thất kỳ quái.

“Có lẽ là để chờ đến gia yến của Khổng gia mới lấy ra dùng.”

Cố Cẩm Niên thầm nghĩ trong lòng.

Cũng đúng lúc này, Diêm Công ở bên cạnh nói.

“Thế tử điện hạ.”

“Hôm nay Dự Vương thiết yến Tân lâu người đã chuẩn bị thi từ chưa? Lão phu nghe nói Thế tử điện hạ tài hoa hơn người, danh xưng là thiên tiên thi đàn, chờ mong đã lâu.”

“Thật sự, lão phu cũng đã chờ mong từ lâu, cũng không biết Thế tử điện hạ có chuẩn bị hay không.”

Diêm Công và Mạnh học sĩ hỏi như vậy.

Vừa dứt lời, Cố Cẩm Niên không khỏi sững sờ.

“Làm thơ sao?”

“Học sinh không chuẩn bị gì.”

Cũng không phải Cố Cẩm Niên không nghĩ đến mà mục đích lần này là đưa ra quyết định, cho nên cũng không nghĩ đến phương diện này.

Lại nói thịnh yến lần này là nhất thời mời mình chứ không phải đã sớm nói trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận