Đại Hạ Văn Thánh

1695 Thiên hạ hòa bình, mười năm ước hẹn! Thiết lập Kỳ Lân các! Truyền đạo kinh đứng đầu!(3)

Mà địa vị rất lớn, là Thánh nhân thời Thượng cổ còn tồn tại đến nay.

 

Thánh nhân Thượng Cư, chính là tồn tại Nho Phật song tu. Thuở nhỏ tại Phật môn hiểu thấu đáo con đườn Thánh nhân, luận pháp vô địch đương thời, đem tất cả pháp tu hành đến viên mãn. Sau đó trở thành cường giả Niết Bàn cảnh, lại thành Nho đạo Thánh nhân.

 

Ông ấy rất có uy vọng, cho dù là tại thời Thượng cổ, cũng không hề tục danh hiệu.

 

Cho nên một vị Thánh nhân đăng tràng như vây, tất nhiên cũng rước lấy chú mục.

 

Cố Cẩm Niên hơi thu liễm khí tức của mình, mà Đông Hải Long Vương cũng cho đối phương mặt mũi.

 

Thánh nhân Thượng Cổ xuất hiện, thân ảnh của ông ấy đứng ở trước mặt Cố Cẩm Niên. Theo Cố Cẩm Niên, ông ấy mặc cà sa, không chỉ là Thánh nhân, hơn nữa còn là cường giả Niết Bàn cảnh, Nho Phật song tu quả thực là không tầm thường.

 

"A Di Đà Phật."

 

"Gặp qua Thánh nhân hậu thế."

 

Thánh nhân Thượng Cư hướng phía Cố Cẩm Niên bái một bái.

 

"Gặp qua Thánh nhân Thượng Cổ."

 

Cố Cẩm Niên không hề bất cẩn, cũng hướng về phía đối phương đáp lễ.

 

"Ánh sáng ngày xưa đã không che giấu được huy hoàng hôm nay rồi."

 

"Danh xưng Thánh nhân Thượng Cổ này thì không đảm đương nổi nhưng mà bần tăng hôm nay đến đây là hi vọng thiên hạ hòa bình một đoạn thời gian. Ta đã nghĩ ra một biện pháp, không biết Thánh nhân hậu thế có thể nghe xong hay không?"

 

Thánh nhân Thượng Cư khẽ cười nói. Khuôn mặt của ông ấy hiền lành, hỏi đến Cố Cẩm Niên.

 

Nghe nói như thế, Cố Cẩm Niên không trả lời ngay, mà nhìn về phía thân ảnh của Đông Hải Long Vương.

 

Rất hiển nhiên là hắn nguyện ý nhưng không biết Đông Hải Long Vương có ý khác hay không.

 

"Còn xin Thánh nhân Thượng Cư lên tiếng."

 

Đông Hải Long Vương không ngốc. Ông ta biết rõ nếu như giằng co tiếp nữa thì Hải tộc tất nhiên chịu lấy tổn hại. Cùng hắn tranh đấu như vậy, chẳng bằng nhìn xem có phương thức uyển chuyển nào, lắng lại song giận phương lửa hay không.

 

"Bây giờ đại thế mới vừa vặn khôi phục, huy hoàng cuối cùng cũng đang giáng lâm, ai cũng không biết biến cục tương lai."

 

"Chúng ta tàn sát lẫn nhau không có ý nghĩa lớn. Thời Thượng cổ, chẳng lẽ còn chưa giết đủ sao?"

 

"Còn nữa, Cố Thánh mà nói cũng không tệ. Con đường giết chóc không nhất định là đúng, đại thế giáng lâm, nói không chừng có cơ hội chuyển biến khác."

 

"Không bằng chúng ta ký tên một phần khế ước, thiên hạ thái bình trăm năm. Trong trăm năm này, cường giả thất trọng thiên không thể xuất thủ. Bao gồm cả phía trên thất trọng thiên, từ người môn hạ tranh đấu lẫn nhau, tài nguyên đại thế tùy ý tranh đoạt, chỉ cần không xuất hiện chuyện cường thế đè người thì tất cả dựa theo quy củ mà làm được không?"

 

"Hai vị cảm thấy thế nào?"

 

Thánh nhân Thượng Cư lên tiếng, nói ra biện pháp của mình.

 

Lời vừa nói ra, Đông Hải Long Vương dường như không có chút gì do dự.

 

"Bản Vương có thể đồng ý."

 

Ông ta rất trực tiếp, ngay lập tức đồng ý. Bởi vì việc này đối với bọn họ cực kỳ có lợi.

 

Cho dù là đại thế khôi phục, thân là Long vương, cảnh giới thực lực của bọn họ vẫn không cách nào cưỡng ép xuất thế, sẽ bị thiên địa thanh toán, cần đại thế cải biến một chút xíu thì bọn họ mới có thể xuất thế.

 

Mà tranh đấu đại thế, khắp nơi đều là cơ duyên, không thể không tranh. Nếu để cho người môn hạ đi tranh đoạt, chuyện này đúng thật là một chuyện tốt.

 

Đối với bọn họ mà nói quá mức có lợi.

 

Nhưng Cố Cẩm Niên không ngốc, thất trọng thiên không thể xuất thủ, không phải chính là hạn chế bản thân sao? Đến như trên thất trọng thiên, Nhân tộc đương thời có cường giả trên thất trọng thiên sao?

 

Nhìn như là đang ước thúc Long vương bọn họ nhưng trên thực tế là tìm một cái cớ mà thôi. Nếu như cường giả trên thất trọng thiên có thể xuất thủ thì còn phải nói nhảm nhiều như vậy sao?

 

Còn nữa quan trọng nhất là, thực lực của Nhân tộc đương thời thật sự là quá nhỏ bé.

 

Đừng nói là thất trọng thiên, ngay cả lục trọng thiên, ngũ trọng thiên, cường giả đệ thất cảnh cũng không nhiều, nói nghe thì dễ?

 

"Không thể."

 

"Cảnh giới thiết trí quá cao, nội tình của Nhân tộc đương thời không đủ."

 

 Cố Cẩm Niên lên tiếng, hắn trực tiếp bác bỏ khế ước này.

 

Không chỉ mình hắn, toàn bộ tu sĩ Võ giả đại thế đều nhíu mày. Bọn họ cũng không ngu ngốc, biết rõ đây là một cái cạm bẫy, rõ ràng chính là có lợi cho các tộc Thượng cổ, đối với bọn họ mà nói cực độ không công bằng.

 

"Chuyện này xác thực rất công bằng. Tu vi của chúng ta cũng không phải tự nhiên tới. Nếu như đại thế bộc phát, chẳng lẽ đầu tiên phải áp chế cảnh giới rồi mới đi chém giết sao? Ngược lại, nếu như hôm nay cường giả là Nhân tộc đương thời thì có phải nói khi gặp được chúng ta, còn cần áp chế cảnh giới hay không?"

 

Giờ khắc này, nơi cực Bắc, giọng nói của Yêu tộc vang lên. Bọn họ vẫn đang âm thầm chú ý. Bây giờ khi Thánh nhân Thượng Cư đưa ra chủ ý này, Yêu tộc tất nhiên cảm thấy thú vị, muốn đồng ý.

 

Điều này cũng lợi cho Yêu tộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận