Đại Hạ Văn Thánh

Chương 303 Thơ của Cố Cẩm Niên lưu danh thiên cổ! Hóa thành linh hồn của quân đội! Bảo hộ núi sông! Trấn áp quốc vận!(3)

Như thế.

Trong nháy mắt lại hai ngày trôi qua.

Khoảng cách thi hội Đại Hạ chỉ còn lại một ngày.

Giờ khắc này, trong Kinh đô Đại Hạ.

Không chỉ tụ tập tài tử các nước mà cả bách tính Đại Hạ cũng chen chúc đến, tiến vào Kinh đô.

Thi hội Đại Hạ mang đến lượng lớn du khách. Có thể nói toàn bộ Kinh đô Đại Hạ thứ gì cũng đều tăng giá.

Một gian ở quán trọ bất kỳ cũng đều đắt hơn gấp ba, bốn lần trước đây.

Nhưng mà vì để cho tất cả các tài tử dự thi có thể có hoàn cảnh tốt nhất, Kinh đô Đại Hạ cũng bắt đầu cấm đi lại ban đêm, chờ đến sau khi thi hội Đại Hạ bắt đầu mới có thể giải trừ lệnh cấm đi lại ban đêm.

Mà ở bên trong thư viện Đại Hạ.

Cũng lộ ra yên tĩnh khác thường.

Không chỉ riêng đám người chuẩn bị dự thi mà chủ yếu hơn vẫn là không muốn quấy nhiễu Cố Cẩm Niên.

Mấy ngày này, học đường đều nghỉ học.

Bên trong nơi ở.

Con mắt Cố Cẩm Niên có chút đỏ lên.

Hai ngày này hắn cũng không soạn bài hay đi xem thi từ gì.

Thành thật giúp Lục thúc mình nghiên cứu phong thư này.

Liên tục hai ngày, một chữ Cố Cẩm Niên cũng không thể hiểu nối, so với mật mã Morse còn cổ quái hơn vô số lần.

Thứ đồ này cơ bản không phải là chữ, có cảm giác chính là vẽ xấu.

Nhưng mà từ sâu thẳm, Cố Cẩm Niên lại cảm thấy đồ chơi này nhất định đại biểu cho một ý nghĩa nào đó.

Cho nên càng nghĩ, Cố Cẩm Niên lại nghĩ đến một biện pháp.

Cổ thụ.

Đúng thế.

Cổ thụ khắc kim.

Ở trong cổ thụ có một nhanh cây, có thể dự báo và giải đáp. Đơn giản là phải tiêu tốn ngân lượng.

Vì vậ Cố Cẩm Niên đem tất cả ngân phiếu mà Vương Phú Quý giao cho đổi lấy lượng lớn hoàng kim. Bắt đầu đã ném vào một trăm lượng.

Đạt được tin tức, mặc dù không phải loại tin tức vô dụng như hôm nay có mưa thì ngày mai có mưa nhưng cũng không có ý nghĩa quá lớn.

Cố Cẩm Niên dứt khoát ném một ngàn lượng hoàng kim một lần.

Sau khi ném vào, gia sản toàn thân cũng bị mất.

Trước mắt nhìn qua cổ thụ cuối cùng cũng ra được một trái, Cố Cẩm Niên làm sao không đỏ mắt.

Hang khắc kim không đáy.

Cố Cẩm Niên đã hiểu rõ câu nói này.

Mình dựa vào bán lệnh bài và phụ cấp từ trong nhà, trước sau cộng lại hơn ngàn lượng hoàng kim đã hao tổn hoàn toàn.

“Nếu còn không ra thì Lục thúc đừng trách ta.”

“Nếu mà ra thì Lục thúc không móc ra vạn lượng hoàng kim, ta cũng sẽ không để yên cho ngươi.”

Cố Cẩm Niên hít sâu một hơi.

Tất cả vốn liếng đều đặt ở đây.

Cuối cùng một trái rớt xuống, tâm tình Cố Cẩm Niên cũng rất căng thẳng.

Rất nhanh.

Quang mang kim sắc sáng chói nở rộ.

Trái cây rơi xuống đất hóa thành một hàng chữ nhỏ.

Cố Cẩm Niên chăm chú nhìn đến.

Không bao lâu, tin tức hiện rõ.

[Vĩnh Thịnh năm thứ mười hai, ngày hai mươi lăm tháng một, Thánh tôn Khổng gia gặp chuyện, không rõ tung tích. Tam Hoàng tử Thần La gặp chuyện bỏ mình. Thập Nhị Hoàng tử vương triều Đại Kim gặp chuyện trọng thương hôn mê].

----------------------------------------

Tin tức hiện lên.

Vẫn như cũ không phải nội dung trong thư.

Nhưng tin tức này như sấm sét để Cố Cẩm Niên sững sờ tại chỗ.

Vĩnh Thịnh năm thứ mười hai, ngày hai mươi lăm tháng một?

Đó không phải là chuyện sau mười một ngày nữa sao?

Ngày mai là thi hội Đại Hạ, tổ chức ba ngày.

Ngày đầu tiên bắt đầu thịnh yến, vương triều Đại Hạ là chủ nhà nên là nước đầu tiên ra đề, trả lời xong sẽ kết thúc. Coi như là món ăn khai vị.

Ngày thứ hai chính thức thi hội, tài tử các nước tỷ thí. Trên cơ bản ngày hôm đó có thể phân thắng bại.

Ngày thứ ba kết thúc thi hội, công bố xếp hạng, cho ban thưởng. Sau đó là bế mạc kết thúc.

Thời gian còn lại, mọi người có thể ở Kinh đô Đại Hạ dạo chơi, đi lại một chút. Sau đó chuẩn bị khoảng ba, bốn ngày sẽ có thể trở về nước.

Dựa theo quá trình bình thường thì khoảng ngày 20 đến ngày 22 tháng 11, đám người này sẽ rời khỏi vương triều Đại Hạ.

Thời gian ba ngày mà muốn trở về xem chừng không có khả năng.

Nếu như gặp chuyện cũng không phải là việc nhỏ.

Thánh tôn của Khổng phủ xảy ra chuyện.

Toàn bộ Đại Hạ đều sẽ ầm ĩ một hồi, không rõ tung tích, không biết sinh tử lại mang đến ảnh hưởng vô cùng kinh khủng. Nhất là mình đang cùng Khổng Vũ tranh đấu, chỉ sợ sẽ rước lấy hiềm nghi cực lớn.

Đến lúc đó dù mình có mười cái miệng cũng không thể giải thích rõ.

Nhưng cái này còn dễ nói. Nếu thật không làm thì Cố gia ở đây còn có thể ngăn chặn. Đơn giản chỉ là nghi kỵ và hoài nghi. Đối với Cố Cẩm Niên mà nói thì không tính là chuyện gì khó.

Kinh khủng nhất là, Tam Hoàng tử Thần La gặp chuyện bỏ mình, Thập Nhị Hoàng tử vương triều Đại Kim gặp chuyện trọng thương.

Chuyện này mới là phiền toái nhất.

Hai người kia là sứ thần vương triều Phù La cùng vương triều Đại Kim. Bọn hắn đến Đại Hạ nhất định phải dùng quốc lễ đối đãi.

An toàn đến, an toàn đi.

Nếu như bọn hắn xảy ra chuyện bên trong Đại Hạ thì vương triều Đại Hạ phải toàn quyền phụ trách.

Vô cùng có khả năng sẽ dẫn đến chiến tranh.

“Chiến tranh rất không có khả năng.”

“Cho dù Tam Hoàng tử gặp chuyện cũng không có khả năng vì vậy mà phát động chiến tranh. Đơn giản là muốn Đại Hạ bàn giao chuyện này.”

“Nếu như vương triều Phù La chào giá cực cao thì có khả năng phát sinh chiến tranh.”

“Thập Nhị Hoàng tử Đại Kim gặp chuyện chỉ sợ vương triều Đại Kim cũng sẽ ủng hộ vương triều Phù La.”

“Đến lúc đo chỉ sợ chính là rao giá trên trời.”

Trong lòng Cố Cẩm Niên tự nhủ.

Hắn dần dần tỉnh táo lại, bắt đầu phân tích chuyện này.

Mà lần này, cổ thụ cuối cùng cũng cho ra một tin tức có giá trị không nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận