Đại Hạ Văn Thánh

1517 Đại Hạ tuyên chiến, chư quốc tạo áp lực, Cố Cẩm Niên nhập thế, Bàn Sơn khôi phục(2)

Nói đến Ninh Vương xưng đế, phân liệt Đại Hạ. Mất đi nhị cảnh Tây Bắc, tương đương với vương triều Đại Hạ mất đi một phần tư thổ địa.

 

Nói đi thì chết cũng là dân chúng Đại Hạ, tổn thương cũng là dân chúng Đại Hạ.

 

Cho nên, đối với các quốc gia đây tuyệt đối là việc mua bán không lỗ.

 

Thánh nhân đến cũng vô dụng, mưu kế này của Ninh Vương quá tốt rồi. Lấy Kiến Đức hoàng đế làm bia đỡ đạn, mà bọn họ có rất nhiều tin tức cho rằng Kiến Đức hoàng đế còn sống trên đời. Hơn nữa còn ở ngay tại bên trong Tây Bắc.

 

Nếu như thật sự Kiến Đức hoàng đế còn sống và ông ta đứng ra,ủng hộ Ninh Vương thì triều đình còn có thể nói cái gì?

 

Thánh nhân cũng không thể nói cái gì.

 

Đây mới là phiền phức lớn nhất.

 

Chuyện này nếu như đánh lên, bất kể như thế nào đều là thua.

 

Đối phương nếu như thật dám ném chuột sợ vỡ bình vậy thì vương triều Đại Hạ tất sẽ tổn hại quốc vận.

 

"Vậy theo ý của ngươi là đang phủ định, để Ninh Vương phân liệt Đại Hạ, tự lập xưng đế sao?"

 

Ánh mắt Vĩnh Thịnh Đại Đế đều muốn phun ra hỏa diễm. Đến lúc này, lại còn có người ngăn cản ông ấy chinh chiến. Ông ấy thật sự rất giận.

 

"Bệ hạ."

 

"Dương đại nhân cũng không phải là ý này. Thần cũng hi vọng bệ hạ không nên tuyên chiến."

 

"Chuyện của Đại Hạ chúng ta, chính Đại Hạ đến lựa chọn, để Lễ bộ đi hiệp thương, ở trong đó cũng không phải là không có chỗ trống."

 

Binh bộ Thượng thư cũng lên tiếng.

 

"Bệ hạ, thần cho rằng nên lấy thương nghị làm chủ."

 

"Thần cũng cho rằng lấy thương nghị làm chủ."

 

Từng tiếng nói vang lên, văn thần cả triều đều hi vọng thông qua hiệp thương, đến tiến hành quanh co, trực tiếp tuyên chiến, chung quy là việc không tốt.

 

"Làm càn."

 

"Đều đã phân liệt quốc thổ, các ngươi lại còn vọng tưởng địch nhân sẽ nhân từ sao?"

 

"Tâm ý trẫm đã quyết, ai tới đều ngăn cản không được quyết sách của trẫm."

 

"Truyền ý chỉ của trẫm, tru sát Ninh Vương, lại đi cảnh cáo nước Hung Nô, hạn cho bọn họ trong vòng ba ngày, triệt binh trở về."

 

"Nếu không, trước diệt Ninh Vương, lại tàn sát Hung Nô."

 

"Còn có, mời Trấn Quốc Công đến điện Dưỡng Tâm."

 

"Bãi triều."

 

Vĩnh Thịnh Đại Đế lười nhác nói nhảm, đều đã đến mức như vậy mà còn nhường nhịn?

 

Nhường nhịn mẹ nó.

 

Nói xong lời này, Vĩnh Thịnh Đại Đế trực tiếp rời đi, nổi trận lôi đình.

 

Mà cả văn võ triều cũng hiểu rõ, chuyện này chỉ sợ tâm ý Hoàng đế đã quyết rồi.

 

"Không cần dông dài, nhanh đi tìm Trấn Quốc Công, đem lợi hại ở trong thông báo cho Quốc Công."

 

"Trận chiến này, không thể đánh."

 

"Kiến Đức đang ở Tây Bắc cảnh, nếu thật muốn tuyên chiến sẽ gây bất lợi cho Đại Hạ."

 

Bách quan rời đi, Dương Khai ngay lập tức thông báo cho Binh bộ Thượng thư, để ông ta đi tìm Trấn Quốc Công một chuyến.

 

Kỳ thật vấn đề lớn nhất, không phải có đánh hay không.

 

Mà là Kiến Đức hoàng đế.

 

Có ông ta ở đây, chư quốc Đông Hoang  có thể danh chính ngôn thuận nhúng tay vào chuyện này. Chuyện này tương đương với vương triều Đại Hạ muốn đồng thời hướng toàn bộ vương triều Đông Hoang tuyên chiến.

 

Đây không phải tự tìm chịu khổ ư?

 

Đánh thắng được hay không chưa nói trước được.

 

Nhưng đánh nhau thì có thể thế nào? Ninh Vương ném chuột sợ vỡ bình, để tướng sĩ Hung Nô đồ sát dân chúng, những sát nghiệt này có thể toàn bộ tính trên đầu Đại Hạ.

 

Thuận tiện đem dân chúng nhị cảnh Tây Bắc lầm than, bút trướng này cũng muốn tính đến trên đầu vương triều Đại Hạ.

 

Cho nên quanh co hiệp thương mới là vương đạo.

 

Dù sao Ninh Vương tạo phản, cũng là chuyện đột nhiên phát sinh, muốn chân chính xưng đế, phải cần một khoảng thời gian đến giảm xóc, mà khoảng thời gian này, chính là quá trình hiệp thương.

 

"Minh bạch."

 

Binh bộ Thượng thư nhẹ gật đầu, sau đó không nói nhảm, nhanh chóng đi tìm Trấn Quốc Công.

 

Ước chừng sau nửa canh giờ.

 

Bên trong điện Dưỡng Tâm.

 

Sắc mặt Vĩnh Thịnh Đại Đế vẫn tái xanh như cũ, chuyện Ninh Vương tạo phản, đối với ông ấy mà nói, quả thực là sỉ nhục.

 

Đây là cho ông ấy một cái tát mạnh mẽ ở trước mặt người trong thiên hạ.

 

Cũng vào lúc này.

 

Giọng nói của Ngụy Nhàn vang lên.

 

"Bệ hạ, Trấn Quốc Công đến rồi."

 

Theo giọng nói của Ngụy Nhàn vang lên, Vĩnh Thịnh Đại Đế trực tiếp đứng dậy, đi đến trong đại điện.

 

"Lão thần, gặp qua bệ hạ."

 

Gặp lại Vĩnh Thịnh Đại Đế, Trấn Quốc Công đến không cảm xúc, trước đó bởi vì vấn đề ai xuất chinh, song phương tranh túi bụi.

 

Nhưng bây giờ không giống, vương triều Đại Hạ xảy ra chuyện như vậy, sao có thể có thể tiếp tục tranh đấu?

 

Nhưng mà ba tháng qua, mặc dù đang xoắn xuýt vấn đề xuất chinh nhưng vương triều Đại Hạ cũng làm không ít chuyện, chuyện tăng cường quân bị đã hoàn thành.

 

Tập kết một trăm năm mươi vạn người, thiết lập tam đại binh doanh, hoàn toàn dựa theo suy nghĩ của Cố Cẩm Niên đi làm.

 

Cũng không thể nói một chút chuyện đều không làm.

 

Thậm chí Cố Cẩm Niên trả lại cho một bộ sổ tay huấn luyện, những tướng sĩ này đều đã bắt đầu huấn luyện, nghiêm ngặt chấp hành. Đồng thời từ trong quân doanh khác, cố ý chọn lựa ba mươi vạn tướng sĩ.

 

Đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, trở thành đầu quân, đang tiếp thụ huấn luyện tàn khốc nhất.

 

Cũng chính bởi vì vậy, hai người Vĩnh Thịnh Đại Đế cùng Trấn Quốc Công mới có thể tốn hao, không thể không làm chuyện gì được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận