Đại Hạ Văn Thánh

Chương 1462 Hiểu Thánh đạo, dung hợp vạn pháp, mười hai đạo sức mạnh của Thánh nhân, cổ thụ Tinh Thần hiển thế!(2)

Quả nhiên, vừa nghe thấy vậy, rất nhiều người hưng phấn, trước đó còn có người e dè không biết ăn luôn dược liệu thì có vấn đề gì không, nhìn thấy người kia vừa ăn xong đã thăng cấp, thứ tốt như vậy sao có thể bỏ qua được chứ?

Có người muốn mạo hiểm, cũng đã xông thẳng lên núi Phổ Nguyên.

Nhưng phần lớn mọi người vẫn giữ được tỉnh táo, những người đã chạy vào núi Phổ Nguyên đều là các Tiên môn nhỏ hoặc là tán tu, bọn họ không có chỗ dựa, không có tài nguyên, đương nhiên muốn nắm bắt cơ hội lần này, dù sao thì kẻ chân trần cung không sợ phải mang giày.

Nhưng những người mạnh thật sự, sẽ không tùy tiện vào núi, chẳng may bọn họ bị thương thì sẽ vô cùng phiền phức.

Như thế, mất nhiều hơn được.

Chỉ là sau khi đám người này lên núi, có rất nhiều chùm ánh sáng tản ra, sương mù cũng nhanh chóng biến mất

Mọi người dán mắt nhìn theo từng lớp sương tan đi.

Lại có người thu được thứ tốt, là một loại thực vật giống nấm linh chi, phần trên còn mọc ra mấy chục quả mọng màu tím.

Mười mấy người xúm lại chia nhau, mỗi người một quả, sau khi ăn xong, sức mạnh lập tức đạt tới đỉnh phong.

Những người này đều là tu sĩ Nội Đan cảnh, có người đang ở sơ kỳ cũng có người đang ở trung kỳ. Sau khi ăn xong, bọn họ đồng loạt thăng cấp lên đỉnh phong, pháp lực cũng chuyển thành màu tím, trông có vẻ rất lợi hại.

"Linh quả Tử Vận, loại linh quả này không phải đã tuyệt diệt rồi sao? Tại sao nó vẫn còn tồn tại trên đời?"

"Sức mạnh Thiên Mệnh thật đúng là phi phàm, sau khi thấm vào núi Thần còn có thể khiến cho linh quả đã tuyệt diệt một lần nữa xuất hiện trên thế gian này, đây mới là dưới chân sườn núi, nếu tiếp tục đi lên đỉnh núi thì còn có thể bắt gặp được thần dược như thế nào nữa?"

"Các đệ tử nghe lệnh, theo ta tấn công lên núi Phổ Nguyên."

Ngay lúc này, không còn ai có thể nhẫn nhịn nổi nữa, ồ ạt xông lên núi Phổ Nguyên, dù sao cũng đã có người lấy được thứ tốt, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cơ hội.

"Chưởng môn, chúng ta có cần ra tay không?"

Trưởng lão Thái Huyền Tiên tông lúc này cũng đã không nhịn được mà hỏi, nhìn thấy bao người lên núi, chỉ sợ Tiên môn nhà mình sẽ bỏ lỡ cơ hội.

"Không vội."

Thượng Thanh chân nhân là một người ổn trọng, cho dù nhìn thấy dụ hoặc như vậy, cũng không có chút gấp gáp nào.

Chỉ là một khắc sau.

Trên đỉnh núi xuất hiện một cây cổ thụ phát ra ánh sáng rực rỡ, trên cây có ba trăm sáu mươi lăm trái mọng, lấp lánh kim quang, mỗi trái đều phát ra linh lực mê người.

"Cổ thụ Tinh Thần."

Ngay lúc đó, mọi người đều kinh ngạc đến ngơ ngác, run rẩy chỉ tay vào cái cây đó mà kêu lên sợ hãi.

"Cổ thụ Tinh Thần trong truyền thuyết? Sinh ra ba trăm sáu mươi lăm quả Tinh Thần, mỗi quả đều ẩn chứa tinh thần lực, chỉ cần ăn một trái đã có thể cải thiện thể chất, trở thành thân thể Tinh Thần, là thần vật bồi bổ nguyên thần."

Có người nói ra lai lịch của cổ thụ, khuôn mặt không giấu nổi rung động, trong ánh mắt tràn đầy hưng phấn.

Ở dưới núi.

Thượng Thanh chân nhân cũng đã không ngồi yên được nữa, hô hấp của ông trở nên gấp rút, nhìn chăm chú vào từng quả Tinh Thần trên cây. 

"Chưởng môn, vẫn không động thủ sao ạ?"

"Đây chính là cổ thụ Tinh Thần."

"Nếu đoạt được bảo vật này trồng trong Thái Huyền Tiên tông của chúng ta, có thể cải thiện Long mạch, khiến cho linh khí của Tiên môn chúng ta nồng đậm hơn gấp mười lần, chuyển hóa thành linh khí Tinh Thần, đến lúc đó mỗi đệ tử của Thái Huyền Tiên tông sẽ trở thành hạc giữa bầy gà."

Trưởng lão Thái Huyền Tiên tông không nhịn được, bàn tay nắm chặt, vội quay lại hỏi Thượng Thanh chân nhân.

Ông ta đã không chờ nổi rồi, nếu thứ này bị người khác cướp mất, ông ta sẽ bị đau đớn mà chết mất.

"Nghe lệnh."

"Theo ta lên núi."

Nghe trưởng lão nói vậy, Thượng Thanh chân nhân cũng không do dự nữa, ra lệnh lên núi.

Nhiều thế lực khác thấy vậy, cũng không do dự mà theo chân.

Đại quân của vương triều Phù La cũng nhanh chóng tiến quân lên núi, Võ vương thống lĩnh ba ngàn thiết kỵ, dẫn quân xông thẳng lên núi tranh giành bảo vật.

Các thế lực khác cũng chú ý tới cổ thụ, tất cả đều bị bảo vật này làm cho rung động.

"Là Cổ thụ Tinh Thần."

"Là Thần thụ trong truyền thuyết, hấp thu sức mạnh Tinh Thần của  thiên địa, mỗi một trái trên cây đều ẩn chứa sức mạnh Tinh Linh cực lớn, chỉ cần ăn một trái đã có được thể chất Tinh Thần, nếu như ăn hết toàn bộ ba trăm sáu mươi lăm quả này, chắc chắn sẽ rèn đúc ra Thánh thể Tinh Thần."

"Nếu như có thể trồng cổ thụ này trong Tiên môn, năm trăm năm nở hoa, năm trăm năm kết quả, năm trăm năm chín mọng, năm trăm năm rơi xuống đất, cứ hai ngàn năm là được nếm thử trái Tinh Thần rồi."

"Nói cách khác, đoạt được cổ thụ đem về Tiên môn nuôi trồng, cứ hai ngàn năm sẽ có thể sinh ra một người có Thánh thể Tinh Thần, không chỉ vậy, cổ thụ còn tăng cường linh thực cho toàn bộ Tiên môn đó."

"Ý nghĩa của cổ thụ quá lớn, bất kì Tiên môn nào đoạt được cổ thụ này thì chỉ một ngàn năm sau sẽ trở thành đệ nhất Tiên môn."

Chưởng môn của Long Hổ Đạo tông không nhịn được mà kinh hô, nói ra ích lợi của cổ thụ.

Trong mắt của ông ta tràn đầy ao ước nhưng cũng rất khó chịu, đồ tốt như vậy lại xuất hiện trước mặt biết bao người, chắc chắn sẽ trở thành một trận cướp đoạt đẫm máu.

"Chưởng môn, chúng ta có tranh đoạt không? Nếu để Thái Huyền Tiên tông cướp được cổ thụ Tinh Thần thì tuyệt đối không phải là chuyện tốt đối với chúng ta."

Có một đệ tử hỏi Chưởng môn Long Hổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận