Đại Hạ Văn Thánh

665 Vang dội cổ kim, dòng sông thời gian, Khổng Thánh hiển thế, thiên hạ kinh sợ!(7)

Rầm rầm!

Rầm rầm!

Sau khi ánh sáng kim sắc trên mặt đất càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng vậy mà tạo thành một dòng sông màu vàng óng, che mất tất cả.

Chỉ chốc lát, từng đóa Kim Liên nở rộ.

Xuất hiện bên trong toàn bộ khúc phủ, sau đó điên cuồng sinh trưởng.

“Địa Dũng Kim Liên, đây là Địa Dũng Kim Liên. Dị tượng Thánh nhân. Đây là Dị tượng Thánh Nhân, Địa Dũng Kim Liên.”

“Không thể nào, đây là điều không thể. Cố Cẩm Niên thật sự có thể khôi phục lại Thánh nhân sao?”

“Địa Dũng Kim Liên, chỉ Thánh nhân xuất thế mới xuất hiện dị tượng như thế.”

“Trời.”

Giờ khắc này, một vài Đại Nho hoàn toàn thất thố. Bọn họ chỉ vào Địa Dũng Kim Liên phát ra giọng nói không gì sánh kịp.

Địa Dũng Kim Liên.

Dị tượng Thánh nhân.

Từng đóa từng đóa Kim Liên khoảng chừng ba trượng, cao ba thước đem toàn bộ khúc phủ chiếu rọi như thế giới màu vàng.

Giờ khắc này, tất cả mọi người nín thở, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.

Cho dù là người nhà họ Khổng, vào lúc này cũng hoàn toàn sợ ngây người.

Bọn họ không biết chuyện gì xảy ra.

Quả thật là Thánh nhân xuất thế sao?

Chuyện này là không có khả năng chứ?”

Tô Văn Cảnh cũng mộng. Ông ấy biết Cố Cẩm Niên tài hoa hơn người, là thiên tài tuyệt thế Nho đạo nhưng chuyện gọi Thánh nhân có chút không hợp thói thường nhỉ?

“Các ngươi nhìn, ngay bên trên.”

Có người lên tiếng, chỉ vào bầu trời, giọng nói run rẩy.

Theo tiếng nói này vang lên.

Từng ánh mắt nhìn về phía bầ trời.

Chỉ thấy từng đóa đám mây màu vàng xuất hiện. Hiện lên ở trên bầu trời, chiếu rọi đại địa.

Đây là kim sắc tường vân cũng là dị tượng Thánh nhân.

Cô.

Khổng Vô Nhai nuốt ngụm nước bọt, trong mắt ông ta hiện lên vẻ sợ hãi. Đến bây giờ hư ảnh của Thánh nhân chưa xuất hiện nhưng trong lòng ông ta cũng có nỗi sợ hãi khó hiểu.

Nhưng người sợ hãi thất ự không phải là Khổng Vô Nhai mà là Khổng Bình.

Bởi vì không biết vì sao ông ta lại nghĩ đến câu Cố Cẩm Niên đã từng nói.

Gia cố Khổng miếu?

Ông ta không hiểu sao cảm thấy, Thánh nhân có thể thật sự xuất thế.

Yên tĩnh.

Yên tĩnh.

Yên tĩnh.

Tất cả đều lộ ra vẻ cực kỳ yên tĩnh. Mặc dù dị tượng liên tục nhưng hư ảnh của Thánh nhân vẫn chưa xuất hiện. Điều này khiến cho bọn họ cực kỳ hiếu kỳ nhưng không ai dám nói cái gì.

Kính Vấn Thiên đem cảnh tượng nơi này chiếu rọi ở toàn bộ Đông Hoang.

Vương triều Đại Hạ, Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng mở to hai mắt nhìn tất cả.

Thư viện Đại Hạ, tất cả học sinh cũng đều nhìn cảnh này. Vân Nhu tiên tử, Dao Trì tiên tử, đám người Vương Phú Quý cùng nhau nhìn xem.

Kinh đô Đại Hạ vô số dân chúng mở to hai mắt nhìn. Nhìn cảnh tượng này, bọn họ chờ mong Thánh Nhân đăng tràng.

Vương triều Phù La, hai vị vương Thần La cùng Phù Tang đều chăm chú nhìn tất cả. Đại điện Hoàng cung vô cùng an tĩnh.

Vương triều Đại Kim, đế vương Đại Kim cũng nín thở nhìn tất cả.

Đúng lúc này.

Đột nhiên.

Thiên địa bỗng nhiên tối xuống.

Toàn bộ trời đất Đông Hoang tối sầm.

Bầu trời như mực, che lấp tất cả, đưa tay không thấy được năm ngón. Tất cả ánh sáng thu lại, dường như Vĩnh Dạ sắp đến, chỉ có ánh sáng kim sắc ở khúc phủ còn chiếu rọi tất cả.

Vĩnh Dạ kinh khủng giáng lâm để cho nội tâm người ta sinh ra sợ hãi. Loại sợ hãi này làm cho người khó chịu vô cùng.

Dường như đây là thời đại đen tối.

Kiềm chế.

Tuyệt vọng.

Sợ hãi.

Sợ hãi.

Các loại tâm tình tiêu cực xông lên đầu khiến cho người bất an, khiến cho người khó chịu, e ngại.

Nhưng vào lúc này!

Oanh ! ! !

Oanh ! ! !

Oanh ! ! !

Một chùm ánh sáng kim sắc không gì sánh kịp từ trên trời giáng xuống.

Đạo ánh sáng kim sắc này phô thiên cái địa, che lấp toàn bộ khúc phủ, đâm rách Vĩnh Dạ.

Ánh sáng này.

Phóng lên tận trời.

Ánh sáng này.

Phô thiên cái địa.

Ánh sáng này.

Bao quát xưa nay.

Thanh âm to lớn cũng vào lúc này hoàn toàn vang lên.

Đạo thanh âm này như là tiếng nói của trời đất, vang dội xưa nay để cho lòng mỗi người rung động.

“Trời không sinh ta Lỗ Trọng ni.”

“Nho đạo vạn cổ như đêm dài.”

Giọng nói trùng trùng điệp điệp dường như đến từ thời cổ.

Giọng nói này đâm rách tất cả hắc ám.

Trong lòng mọi người kiềm chế, bất an, sợ hãi, vào lúc này nháy mắt không còn chút gì.

Dường như thấy được hi vọng.

Dường như thấy được một đấng cứu thế sinh ra.

Khổng Thánh nhân!

Ở thời đại nhân tộc chìm vào đen tối, lấy Nho đọa lập thân, khai sáng ra giáo phái tồn tại bất hủ.

Thánh Nhân đời thứ nhất.

Gương sáng vạn thế.

Chân trời.

Một bóng hình vô cùng to lớn xuất hiện.

Thân ngài cao tám thước, mặc Thánh bào, chung quanh có Kỳ Lân, Phượng Hoàng, Kim Long, Bạch Hổ, các loại Thần thú quấn quanh. Phía sau ngài có bảy mươi hai Thánh hiền.

Một màn này.

Ghi dấu ấn đậm trong lòng mọi người.

Một màn này.

Khiến cho vô số người vĩnh viễn không thể quên được.

Khổng Thánh Nhân thật sự khôi phục!

Khổng Thánh Nhân thật sự khôi phục!

Mọi người rung động và chết lặng.

Ai có thể ngờ, nhân vật tồn tại ở thời Thượng Cổ vậy mà có thể vượt qua dòng sông thời không, giáng lâm nơi đây.

Dòng sông thời gian xuất hiện.

Chỉ thấy Khổng Thánh nhân tử phía trên, từng bước giẫm lên dòng sông thời gian đi xuống.

Mỗi một bước.

Ánh sáng đều vạn trượng.

Mỗi một bước.

Đều vang dội xư nay.

Mỗi một bước.

Đều để cho thế nhân điên cuồng, chấn động theo.

Sợ hãi.

Sợ hãi.

Rung động.

Bất an.

Vô số cảm xúc, tại vô số sinh linh sinh sôi.

Đây là Thánh nhân.

Là Thánh Nhân đệ nhất từ xưa đến nay.

Khổng Thánh.

Đại thành Chí Thánh tiên sư.

Bên dưới bầu trời.

Ở trong Khổng gia.

Cố Cẩm Niên lẳng lặng nhìn Khổng Thánh.

Nội tâm của hắn không phải không bành trướng?

Nội tâm của hắn sao lại không kích động?

Hôm nay nhìn thấy Khổng Thánh.

Tất cả mọi loại.

Tất cả ân oán.

Hoàn toàn phải có một cái kết thúc.

“Học sinh Cố Cẩm Niên.”

“Bái kiến Đại thành Chí Thánh tiên sư.”

Bên dưới bầu trời.

Cố Cẩm Niên đón lấy ánh sáng Thánh nhân không gì sánh kịp.

Hướng đến vị Đại thành Chí Thánh tiên sư này.

Hướng đến vị Khổng Thánh nhân này.

Cúi đầu thật sâu.

Mà tất cả mọi người cũng hoàn toàn lấy lại tinh thần.

Nhất thời, giữa trời đất trăm miệng một lời, vang lên vô số tiếng nói.

“Học sinh, bái kiến Đại thành Chí Thánh tiên sư.”

Âm thanh to lớn, bao quát tất cả trời đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận