Đại Hạ Văn Thánh

Chương 402 Ta Cố Cẩm Niên, hôm nay vì quốc Lập Ngôn, giương quốc uy, ngưng quốc hồn, đúc quốc cốt!(7)

Cứ thế.

Thời gian đảo mắt đến ngày hôm sau.

Cố Cẩm Niên uống rượu một đêm, hắn không hề bức rượu ra mà để mặc cho bản thân say ngã dưới tàng cây.

Một vài học sinh thấy được, không biết làm sao, không rõ Cố Cẩm Niên xảy ra chuyện gì.

Hôm qua mới trên yến hội, viết ra danh ca thiên cổ, vì sao hôm nay lại trở nên như vậy rồi?

Nhưng có người biết Cố Cẩm Niên vì sao phiền muộn.

Vì vậy bảo mọi người đừng quấy rầy Cố Cẩm Niên.

Chỉ là hôm nay.

Theo lý là ngày công chúa xuất giá.

Xe ngựa đã chuẩn bị tốt, ngay cả công chúa cũng đã ngồi lên xe ngựa.

Nhưng xảy ra một chuyện lần nữa khiến triều chính Đại Hạ bất mãn.

Nước Hung Nô yêu cầu, nhất định phải đổi thành vị công chúa chân chính, không chấp nhận cưới một nữ nhi thần tử, bọn hắn cho rằng việc này không tôn trọng Hung Nô.

Thái độ cực kỳ cương quyết.

Lễ bộ biết được đã đứng ra phản bác đầu tiên, cho rằng công chúa mà Đại Hạ sắc phong, nàng chính là công chúa.

Nhưng thái độ nước Hung Nô rất cứng rắn.

Chuyện này lúc đầu cũng không cần truyền đến tai Vĩnh Thịnh Đại Đế.

Nhưng đến buổi trưa, Vương Triều Phù La cùng Vương Triều Đại Kim đưa tới thư, giao cho Lễ bộ Thượng thư Dương Khai.

Nội dung trong thư rất đơn giản.

Hai đại vương triều cũng hết sức quan tâm đến chuyện hòa thân lần này, cho rằng nước Hung Nô và Đại Hạ kết thân, cũng coi như thành lập thế giao, hai nước hữu nghị, về sau Đông Hoang thái bình, là một chuyện đáng ca tụng.

Nhưng Vương Triều Đại Hạ, tùy tiện sắc phong một vị công chúa, thật sự có chút không ổn, ảnh hưởng đến hữu nghị giữa hai nước.

Hơn nữa bôi nhọ cái tiếng khen lễ nghi quốc này.

Hai phong thư đều biểu đạt cùng một thái độ.

Vương Triều Đại Hạ lần này hành động không nhân nghĩa.

Bọn họ ủng hộ nước Hung Nô.

Không chỉ đơn giản mỗi hai lá thư, biên cảnh cũng truyền tin mới nhất đến, nước Hung Nô đã chỉnh đốn binh mã, tựa hồ chuẩn bị sẵn sàng khai chiến bất cứ lúc nào.

Quốc vận hai lần bị đoạt.

Trên dưới Hung Nô nổi lên bất mãn, Hung Nô vương cũng cực kỳ bất mãn, nhưng Hung Nô Vương cũng truyền thư tới.

Nếu cưới một vị công chúa chân chính, có thể làm kêu ca lắng xuống, hai nước vẫn bảo trì hữu hảo như cũ.

Nhưng nếu không phải công chúa thật sự, kêu ca không thể nào lắng lại, tất cả hậu quả phát sinh, Vương Triều Đại Hạ phải tự gánh chịu.

Đây chính là thái độ nước Hung Nô.

Ngay lập tức, thái độ của hai đại vương triều và nước Hung Nô, khiến triều đình Đại Hạ không thể không cẩn thận đối đãi với chuyện này.

Thượng thư Lục bộ, văn võ bá quan vì chuyện này, ầm ĩ ròng rã một ngày.

Lễ bộ phe văn thần cho rằng, việc này cũng không phải không được, có thể cho Hung Nô nhiều sính lễ hơn.

Võ tướng phe quan võ, lại cho rằng làm như vậy, sẽ kích động kêu ca, chúng coi thường công chúa sắc phong, nhất định đòi một vị công chúa chân chính, nếu đáp ứng, bách tính cũng không đáp ứng.

Vĩnh Thịnh Đại Đế vẫn luôn giữ yên lặng.

Đáp ứng, hoặc không đáp ứng, đều không đưa ra được câu trả lời chắc chắn chính xác.

Nhưng chuyện của triều đình, lại một lần nữa không biết bị ai tiết lộ ra ngoài, cho nên dân gian bách tính đều biết đến đòi hỏi của nước Hung Nô.

Trong lúc nhất thời, kêu ca nổi lên bốn phía, vốn đã không thích người Hung Nô, hiện tại thế mà còn muốn cưới một vị công chúa thật sự.

Bách tính tự nhiên không chịu.

Nhất thời, mâu thuẫn nháy mắt cực kỳ gay gắt.

Nhưng muốn nói ai vui vẻ nhất thì vẫn phải nhắc đến thiên kim Giang gia, dù sao nàng có thể không cần phải gả xa.

Chỉ là đáng thương cho một nữ tử khác, không, hẳn là một vị công chúa khác.

Nhưng chuyện này vẫn chưa hoàn toàn chọc giận Vĩnh Thịnh Đại Đế.

Lại qua một ngày.

Hung Nô vương tự mình phái người đưa thư tới, thay đổi lời nói trước đó, cưới chiêu Nguyệt công chúa, đồng thời Hung Nô vương cưới một vị công chúa chân chính.

Một lần cưới hai vị công chúa.

Thư đến.

Vĩnh Thịnh Đại Đế nổi trận lôi đình.

Tại Dưỡng Tâm điện, nổi trận lôi đình.

Rầm.

"Chúng muốn làm gì?"

"Thật sự ức hiếp Đại Hạ trẫm không bằng người ư?"

"Hai công chúa? Lời này mà người Hung Nô thật sự dám nói?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế rống giận.

Một công chúa, không phải cầu hoà, là song phương yên ổn trôi qua hai mươi năm, sắc phong một công chúa là chuyện không còn cách nào khác.

Hai công chúa? Đó chính là chân chính đè đầu.

Một đế vương trên lưng ngựa.

Sao có thể đáp ứng?

"Bệ hạ."

"Thần cho rằng, nước Hung Nô tuy có chút ngạo mạn vô lễ, nhưng bên ngoài Đại Hạ, đã có vô số lời dồn đãi vô căn cứ."

"Song phương hòa thân, đoạt quốc vận, lại đem công chúa sắc phong đi xuất giá, Vương Triều Đại Kim, Vương Triều Phù La, các đại quốc trong thiên hạ đều đang đàm luận việc này, cho là Đại Hạ ta vô lễ."

"Vẫn xin bệ hạ nghĩ lại."

"Việc này, Vương Triều Phù La, Vương Triều Đại Kim đã bắt đầu nhúng tay, nước Hung Nô bị đoạt quốc vận hai lần, lúc nào cũng có thể khai chiến."

"Nếu như khai chiến, hai đại vương triều lập tức có cơ hội can thiệp, đến lúc đó Đại Hạ ta chính là có lý cũng nói không rõ ạ."

Dương Khai lên tiếng.

Thế gian này chỉ có quốc gia giảng đạo lý và không cần nói đạo lý, muốn trở thành quốc gia không nói đạo lý, vậy thì nhất định phải lớn mạnh nhất.

Vương Triều Đại Hạ rõ ràng không phải mạnh nhất, cho nên nhất định phải giảng đạo lý.

Tín nghĩa và danh dự đối với quốc gia mà nói cực kỳ quan trọng.

Mặc kệ làm chuyện gì, đều nhất định phải chiếm đạo lý, nếu không, nửa bước cũng khó đi, dễ dàng bị quần công.

Ông ta cũng là không có cách nào.

Bằng không, sẽ không nói như thế.

"Nhúng tay?"

"Vậy thì để bọn chúng nhúng tay."

"Trẫm ngược lại muốn xem xem, chỉ vì một Hung Nô, bọn chúng dám nhúng tay như thế nào."

Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng kìm nén một bụng nộ khí.

Nói chuyện rất hung ác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận