Đại Hạ Văn Thánh

1299 Cái gì? Một ngàn lượng một cân trà? Mua cho mỗi người một cân, đừng để Hộ Bộ bên cạnh xem thường!(5)

Mới nãy còn hơi kiêu ngạo lên mặt, bây giờ một tí thái độ cũng chẳng còn.

"Đi cùng đi, đến lúc đó, ngươi cũng nghe thử xem Cẩm Niên nói cái gì, tránh cho ta bỏ sót hoặc quên mất cái gì đó."

Nhìn bộ dạng này của Thái tử phi, trong lòng Thái tử rất thoải mái, cuối cùng cũng có thể đứng thẳng lưng mà làm một đại nam nhân rồi.

"Vậy cũng được, nhưng ta đi cùng, nhỡ nói sai điều gì, Thái tử phải nhắc nhở ta đó, mà không được, ta sẽ cố gắng để không nói gì cả, tránh gây ra phiền phức."

Thái tử phi nhẹ gật đầu.

Đứng trước một đống bạc như vậy, vấn đề gì cũng không còn là vấn đề nữa, Thái tử phi thì tính cái gì? Tiền tài thật sự có thể xui khiến ma quỷ nha.

Như thế, ba người mặc kệ đêm tối, quyết định ra khỏi phủ Thái Tử.

Khoảng chừng một khắc sau.

Bên trong điện Dưỡng Tâm.

Ngụy Nhàn báo cáo lại lời của Thái Tử cho hoàng đế Vĩnh Thịnh nghe, không sót chữ nào.

Sau khi nghe xong, Vĩnh Thịnh Đại Đế hơi nghi hoặc.

"Thái Tử thật sự nói như vậy sao?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế thật sự rất nghi ngờ, không ai hiểu con cái bằng cha mẹ, tính cách của con trai mình, ông ấy hiểu rất rõ.

Đừng nói là mấy vạn lượng hoàng kim, dù chỉ là mấy văn tiền, nếu ai khiến cho Thái Tử lỗ vốn, sợ rằng cũng bị dày vò mệt mỏi cả tháng.

Huống hồ chi, lần này đổ vào Bất Dạ Thành nhiều bạc như vậy.

Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, ông ta rất khó tin được Thái Tử tự nhiên đổi tính như vậy.

"Bệ hạ, nô tài tuyệt đối không dám nói láo, đây thật sự là lời mà Thái Tử đã nói ạ."

Ngụy Nhàn mở miệng, nghiêm túc trả lời.

"Rất kỳ lạ nha."

"Vụ mua bán này lỗ nặng như vậy, Thái Tử thật sự không khó chịu tí nào sao?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế khẽ nhíu mày, càng nghĩ càng thấy được có chỗ nào đó không đúng.

Nhưng mà, Ngụy Nhàn to gan mở miệng phỏng đoán.

"Bệ hạ."

"Liệu có phải, Thái tử thật ra biết rõ vụ làm ăn này chắc chắn sẽ lỗ vốn, nhưng thấy được danh tiếng cực kì tốt của Hầu gia, biết rằng kinh doanh lỗ vốn, nhưng đối với mối quan hệ giữa Thái tử và Hầu gia thì không hẳn là lỗ vốn, cũng chẳng thua thiệt bao nhiêu."

Ngụy Nhàn mở miệng, nói ra suy nghĩ của mình.

Lời này vừa ra, cũng phần nào hợp lý thái độ kì lạ của Thái Tử.

"Cũng có thể là vậy."

Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng chợt hiểu rõ suy nghĩ của Ngụy Nhàn.

"Nếu đã vậy thì tùy chúng đi."

"Dù sao thì lời hay khó khuyên, nếu bọn chúng thích chịu thiệt thì cứ để chúng chịu thiệt đi."

"Cái gì nên nói trẫm đã nói rồi, nên làm trẫm cũng làm rồi."

Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng, một người muốn đánh, một người muốn bị đánh, ông ta còn có thể nói gì bây giờ?

"Bệ hạ đã làm rất tốt rồi ạ."

"Thái tử rất cảm động."

"Nhưng bạc này thì sao ạ? Trả về nội khố hay là?"

Ngụy Nhàn cười hỏi.

"Không cần, đem đi quyên góp cho ba vùng lớn đang bị thiên tai đi , mấy hôm nữa ta sẽ hạ lệnh quyên tiền từ quan lại."

"Còn nữa, bảo Ngự Thiện phòng sau này chú ý, mỗi bữa của trẫm giảm từ bốn mươi tám món thành sáu món cơ bản là được, trẫm phải làm gương tốt, tiết kiệm chút, ba vùng lớn đang bị thiên tai không ngừng sẽ cần rất nhiều bạc"

Vĩnh Thịnh Đại Đế mở miệng, rất thẳng thừng, muốn tiết kiệm thì giảm bớt ăn, mặc, ở, đi lại.

"Bệ hạ thật là thánh minh."

Ngụy Nhàn quỳ rạp trên mặt đất, mà Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng không nói gì, tiếp tục phê duyệt tấu chương còn đang dang dở.

Mà lúc đó.

Trong phủ Tần Vương.

Trước sảnh đại đường.

Tần Vương ngây ngốc, ngơ ngác nhìn khế đất trong tay, cả người tê rần.

"Cẩm Niên, ý của ngươi là, chỉ mới khai trương mấy ngày, Bất Dạ Thành Đại Hạ cho ta thu lời ba ngàn tám trăm vạn lượng bạc trắng?"

Tần Vương nuốt ngụm nước bọt, hắn ta có chút không tin tưởng, thậm chí là không dám tin.

Con mẹ nó, đây chẳng khác gì ông ấy nắm giữ một cái quân doanh, nói thật, những năm gần đây ông ấy ăn không ngồi hưởng cũng không ít nha? Lại thêm người khác hiếu kính Vương phi, những thủ hạ của ông cũng đưa qua một chút.

Nhưng cộng tất cả lại cũng không có tới ba ngàn tám trăm lượng bạc trắng nha?

Có tiền có thể sai khiến ma quỷ.

Thân là Vương gia Đại Hạ, ông ấy sâu sắc hiểu rõ ý nghĩa của câu này. Có bạc, bản thân làm chuyện gì cũng vô cùng đơn giản.

Không có bạc, đừng nói ngươi Đại Hạ Vương gia,cho dù là Đại Hạ hoàng đế, Vĩnh Thịnh Đại Đế thì làm việc gì cũng khó mà suôn sẻ được.

Ba ngàn tám trăm lượng bạc trắng nha

Lúc trước đầu tư số bạc này, hoàn toàn là vì giữ mặt mũi cho Cố Cẩm Niên chỉ cần lão đệ thích thì cứ để lão đệ làm thôi.

Thật không nghĩ tới,vô tâm cắm liễu liễu xanh um.

"Con mẹ nó."

"Nếu biết ngươi kiếm tiền giỏi như vậy, người làm ca ca như ta đã chính trực hơn rồi."

Tần Vương vui đến phát ngốc.

Vô tình đã nói ra một câu như vậy.

Nhưng vừa dứt lời, Tần Vương lập tức ngậm miệng, nhìn qua Cố Cẩm Niên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận