Đại Hạ Văn Thánh

1331 Hứa Ngôn, ngươi đâm sau lưng ta sao?

Hoàng cung Đại Hạ.

Trong chính điện.

Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Trường Vân Thiên.

Dưới cái nhìn chăm chú của bách quan, Trường Vân Thiên càng thêm tự tin.

Đại điện chìm trong im lặng, càng khiến cho tâm trạng của Trường Vân Thiên sục sôi.

Lúc trước, lúc mà Cố Cẩm Niên chờ lệnh, chỉ sợ trong triều đình cũng lặng ngắt như tờ thế này đi?

Trong lòng Trường Vân Thiên nghĩ thế.

Đối với giám quan (chức quan chuyên giám sát vạch tội quan lại,), cho dù Cố Cẩm Niên là Thiên Mệnh Hầu đi chăng nữa thì Trường Vân Thiên cũng không có nửa điểm sợ hãi, dù sao thì hắn ta cũng có lý có cớ.

Không phải nói suông, cũng không phải nói hươu nói vượn.

Tuy rằng nếu làm như vậy sẽ đắc tội Cố Cẩm Niên, thì có sao chứ? Cố Cẩm Niên cũng không phải bầu trời của vương triều Đại Hạ này.

Nếu như nói khó nghe hơn, đa số quan lại văn võ trong triều này chỉ là bận tâm đến uy vọng của Cố Cẩm Niên, kiêng kị thế lực hiện tại của Cố Cẩm Niên.

Cũng không phải thật sự sợ Cố Cẩm Niên.

Nếu như thật sự sợ hãi Cố Cẩm Niên thì Hứa Ngôn cũng không dám làm như thế, hôm qua cũng không nói ra những lời kia.

Hơn nữa Cố gia sẽ không có kẻ địch ư?

Cả cái triều đình này đều phục tùng hắn à?

Hình Bộ? Bộ Binh? Lại Bộ? Còn có Hộ Bộ? Bọn họ thật sự phục Cố Cẩm Niên sao?

Đương nhiên, Trường Vân Thiên biết rằng, một đám quan lại ở đây không dám gây sức ép cho Cố Cẩm Niên vì sợ rằng sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, nhưng hắn ta thì không.

Hắn ta là Ngự Sử của vương triều Đại Hạ, thân là Ngự Sử đương nhiên có trách nhiệm buộc tội.

Có điều, vẫn có một chút xấu hổ nha.

Mình nói đến như thế, sao không có ai tiếp lời vậy?

Vì sao các ngươi không nói lời nào vậy?

Hứa đại nhân?

Các vị?

Trường Vân Thiên có chút im lặng.

Mắt thấy mọi người không lên tiếng, Trường Vân Thiên dứt khoát lên tiếng lần thứ hai, nói những lời ác hơn trước.

Triều đình tới lúc tranh đấu rồi.

Trước đây hắn ta đã học ở phủ Đại Đạo.

Tất cả các cuộc tranh đấu đều phải đánh đòn phủ đầu, sau đó nghĩ ra một cái tội lớn.

Cứ như vậy, hai bên bắt đầu đánh cờ.

Người của ngươi ủng hộ ngươi.

Người của ta ủng hộ ta.

Đợi cho tới cuối cùng, nhìn xem Hoàng Đế nghĩ thế nào, nếu thật sự có loại chuyện này, chứng cứ rõ ràng, khi đó Hoàng Đế muốn bảo vệ ai thì sẽ lựa chọn biện pháp xử phạt nhẹ nhàng hơn.

Nếu không muốn bảo vệ người này, vậy cứ làm theo trình tự có sẵn đi.

Nên lưu đày thì cho đi lưu đày.

Nên bắt về thì bắt về.

Kẻ nên tịch thu tài sản thì tịch thu tài sản.

Kẻ cần giết thì giết.

Cho nên, Trường Vân Thiên tiếp tục mở miệng nói.

"Bệ hạ."

"Hiện nay nhìn Bất Dạ Thành Đại Hạ dường như phồn vinh, nhưng thực tế lại đang hủy đi căn cơ của Đại Hạ."

"Thứ nhất, giảm giá muối quan, còn xóa bỏ luôn thuế muối, sau này dân chúng của các thành thị khác của Đại Hạ đều tụ tập về Bất Dạ Thành mua muối, vậy chức quan thu thuế muối của Đại Hạ phải xử trí như thế nào?"

"Thứ hai, Bất Dạ Thành Đại Hạ ồn ào thủ sủng (Cố ý khoe khoang ngôn luận mới lạ, lấy lòng đại chúng - lòe thiên hạ), thậm chí còn nghe nói muốn làm vườn bách thú gì đó để thu hút dân chúng tới du ngoạn, nếu như mỗi ngày dân chúng đều đi du ngoạn, ruộng tốt nên xử lý thế nào đây? Khiến người trầm luân, mê muội mất cả ý chí."

"Thứ ba, Lễ Bộ Thượng Thư Dương Khai, Công Bộ Thượng Thư Vương Khải Tân được chia lợi nhuận, có chút tiền bạc lại đi khoe khoang khắp nơi, khoa trương gia sản, hiện nay các khu vực nghèo của Đại Hạ còn chưa được ổn định, cứ như vậy, dân chúng nhìn thấy sẽ có cảm tưởng như thế nào?"

"Thần biết được rằng, người hôm nay mình buộc tội là Thiên Mệnh Hầu của Đại Hạ, cũng là hai người đứng đầu trong Lục bộ, nhưng là Ngự Sử, thần không thể không buộc tội."

"Khẩn cầu bệ hạ hãy hạ lệnh đóng cửa Bất Dạ Thành, thu hồi quyền buôn bán muối quan, nghiêm trị Lễ Bộ Thượng Thư và Công Bộ Thượng Thư để răn đe."

"Sau đó lại hạ lệnh, quyết không cho phép quan viên đề cập đến việc kinh thương, hơn nữa toàn bộ tài sản kiếm được cần phải sung công, nhập vào quốc khố Đại Hạ, quan viên Đại Hạ phải liêm khiết, dĩ chính thanh phong."

"Nếu có quan viên đề cập đến việc thương nhân, nhẹ thì sung quân biên cương, nặng thì tịch thu tài sản, chém đầu cả nhà, nếu không, khó mà tránh khỏi sẽ xuất hiện việc quan lại cấu kết với con buôn, làm việc bất chính."

Lần thứ hai Trường Vân Thiên mở miệng.

Hơn nữa nói còn nghiêm trọng hơn cả lần thứ nhất.

Còn muốn sung quân biên cương, tịch thu tài sản, xử tử cả nhà.

Trong nháy mắt, văn võ cả triều lại rơi vào im lặng lần thứ hai.

Ánh mắt của bọn họ càng thêm kỳ lạ.

Nhất là Hứa Ngôn, con mẹ nó nếu đây không phải là đang ở trên triều thì ông ta đã lao lên sỉ vả vào mặt tên Ngự Sử này rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận