Đại Hạ Văn Thánh

Chương 101 Thiên cổ văn chương chấn động Kinh đô.(2)

Tứ huyền văn.

Cùng loại với Bát Cổ văn giản lược.

Lấy phá đề để nhập đề. Bên trong cỗ, buộc cỗ làm chủ đề.

Thế giới này không có Bát Cổ văn nhưng có tám dây cung văn, tương tự như Bát Cổ văn, lại cũng không giống hoàn toàn.

Trên cơ bản, tứ huyền văn xuất hiện ở các cuộc thi thông thường. Nếu không muốn viết một bài Bát Cổ văn đừng nói là một canh giờ, dù có cho mười canh giờ cũng chưa chắc viết xong.

Giờ khắc này.

Bút lớn của Cố Cẩm Niên vung mực, tự do phóng khoáng.

Hắn đem oán khí trong lòng toàn bộ hóa thành tài hoa. Ở thời khắc này hiển lộ ra ngoài.

Dân vì quý, xã tắc thứ hai, quân vì nhẹ.

Hắn coi đây là phá đề.

Sau đó nhập đề.

Bất kể quân vương nào đều cần có được lòng dân trong thiên hạ. Không thể nào lấy được lòng dân thì nhất định phải lấy được sự tôn trọng.

Bách tính trọng yếu nhất, xã tắc tiếp theo, Hoàng đế nhẹ nhất.

Đây mới thật sự là xã tắc chi đạo. Nếu không đem bách tính đặt ở vị trí thứ nhất thì dù ngươi hùng tài vĩ lược dến đâu cũng không thể độ cả đời.

Giang sơn xã tắc thứ hai, có bách tính ủng hộ thì giang sơn mới có thể vững chắc. Từ đó quản lý đất nước mưa thuận gió hòa.

Hoàng đế xếp ở cuối cùng.

Điều này có chút vi phạm lý niệm Thiên Địa Thân Quân Sư nhưng đây là tư tưởng của Nho đạo. Thiên văn chương này của Cố Cẩm Niên là kế sách định quốc.

Bút mực vừa hạ.

Mỗi một chữ trên giấy lớn đều phóng ra quang mang kim sắc, dẫn đến dị tượng kinh khủng.

Dị tượng khủng bố như thế.

Cũng khiến cho tất cả mọi ngươi ở đây trợn mắt há mồm.

Bất kể là những người đọc sách kia hay là Đại Nho trong thư viện Đại Hạ.

Ai có thể ngờ rằng, Cố Cẩm Niên không chỉ có tài hoa mà còn có thể dẫn đến dị tượng đáng sợ như vậy?

Trước đó Cố Cẩm Niên cũng đã dẫn đến dị tượng.

Ở trong mắt nhiều người, dị tượng ấy mặc dù kinh người nhưng vẫn còn nằm trong phạm vi hợp lý.

Nhưng dị tượng bây giờ lại không giống vậy.

Thiên địa cũng bị kinh động vì nó.

Lấy thôn Tiểu Khê làm trung tâm, trong phạm vi ngàn dặm đều hứng chịu ảnh hưởng. Dị tượng này khủng bố đến mức nào?

“Cái này… Cái này… Đây là Thiên cổ văn chương sao?”

“Cố Cẩm Niên lại viết ra được Thiên cổ văn chương rồi?”

“Đây là điều không thể, sao hắn có thể viết ra Thiên cổ văn chương?”

“Chữ chữ châu ngọc, vậy mà ta không thể nhìn rõ nội dung văn chương của hắn. Đến cùng thì hắn viết thứ gì chứ?”

“Thiên cổ văn chương lấy xã tắc làm đề, đến cùng Cố Cẩm Niên là loại người gì?”

Giờ khắc này, tất cả Đại Nho đều choáng váng. Họn hắn chỉ vào Cố Cẩm Niên, có người không thể tin được, có người rung động, cũng có người muốn nhìn Thiên cổ văn chương Cố Cẩm Niên viết.

Nhưng lại phát hiện, vậy mà không thể nhìn thẳng.

Cuồng phong gào thét, đem quần áo của bọn hắn thổi nhăn. Đứng dưới dị tượng, những Đại Nho này đều bị rung động không thôi.

Giờ khắc này.

Không ai có thể giữ được bình tĩnh.

Vương Phú Quý ở bên cạnh Cố Cẩm Niên há tô miệng cũng không thốt nên lời.

Trong đám người, Dương Hàn Nhu cũng hoàn toàn sửng sốt.

Nàng càng không ngờ rằng Cố Cẩm Niên mình luôn xem thường lại có tài hoa lớn như thế.

Lần này so sánh một chút, nàng đã nhìn thấy tất cả tài tử, người đọc sách ở đây đều không bằng một ngón tay của Cố Cẩm Niên.

Nhưng người thật sự biến sắc.

Là Trình Minh.

Ánh mắt hắn trừng lớn như hạt châu, chết cũng không ngờ rằng, Cố Cẩm Niên thế mà có thể viết ra Thiên cổ văn chương.

Nếu như Cố Cẩm Niên viết ra một Thiên văn chương thì cho dù rất tốt hắn cũng sẽ không phản ứng lớn như vậy.

Nhưng Cố Cẩm Niên lại viết ra Thiên cổ văn chương, hành vi của mình trước đó tất nhiên sẽ bị người đời thóa mạ.

Nói xấu một người có thể viết ra Thiên cổ văn chương.

Đây cũng không phải chuyện nhỏ.

Dù chỉ là hoài nghi cũng không được.

Hắn không thể tin được cũng không nguyện ý tin. Chủ yếu chính là phẫn hận khó có thể diễn tả bằng lời.

Chuyện này lúc đầu là hắn làm sai trước.

Bây giờ Cố Cẩm Niên làm ra một Thiên cổ văn chương, có thể nói là cho mình một cái tát mạnh mẽ.

Mà hắn cảm thấy tiếp sau đây mình sẽ gặp phiền phức lớn hơn.

Điều này hiến hắn có chút sợ hãi.

Tất cả người đọc sách đều nín thở, sửng sốt không dám thở mạnh.

Về phần Cố Ninh Nhai.

Càng phát run toàn thân.

Hắn trực tiếp choáng váng, đầu óc cũng không thể hoạt động được nữa.

Đại chất tử mình nhìn từ nhỏ đến lớn không ngờ lại có tài hoa kinh người đến thế.

Rốt cuộc còn ẩn giấu sâu đến bao nhiêu.

“Mười năm mài một kiếm, sương lưỡi đao chưa từng thử.”

“Một kiếm này, mài quả thật đáng sợ.”

“Cố Cẩm Niên ẩn giấu hơn mười năm, đến cùng là người như nào?”

Giờ khắc này có phu tử nói. Hắn nhắc lại thi từ của Cố Cẩm Niên lúc nhập cửa thứ nhất.

Trong mắt là thán phục sợ hãi.

Mà khi giọng nói của hắn vang lên. Tất cả mọi người đột nhiên bừng tỉnh.

Nhất là người đọc sách ở thư viện Đại Hạ.

Bọn họ tất nhiên biết được thi từ Cố Cẩm Niên đã làm trước đó.

Nhưng mà lúc đấy cũng không quá coi ra gì.

Nhưng bây giờ được nghe lại một lần bài thơ này, lại nhìn tình cảnh hiện tại để bọn hắn hoàn toàn không biết nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận