Đại Hạ Văn Thánh

783 Thơ thành thiên cổ, trên trời rơi xuống đá lửa, tiêu diệt ba mươi vạn đại quân! Cuộc chiến này còn có thể đánh như vậy sao?(5)

Nhưng Cố lão gia tử lắc đầu, ông hít sâu một hơi, nhìn qua mọi người nói.

"Đổi."

"Sách sử phải đổi."

"Nhưng nhất định phải dựa theo ý chí của chúng ta mà đổi."

"Vĩnh Thịnh năm thứ mười ba, Vương Triều Đại Hạ cùng Nước Hung Nô đại chiến."

"Dù tử thương vô số, nhưng Vương Triều Đại Hạ chiến thắng Hung Nô."

"Vì sự yên bình của thế hệ sau, làm ra cống hiến to lớn."

"Đây chính là điều phải đổi trong sách sử."

"Chư vị."

"Các ngươi lại ngẩng đầu mà xem."

"Người đời sau, đang nhìn theo các ngươi, hòa bình của Đại Hạ, phồn vinh của Đại Hạ, không thể rời khỏi chư vị."

"Trận chiến này, chúng ta tất thắng."

"Dùng sinh mệnh, dùng máu tươi, lập ra Đại Hạ bất hủ."

"Trăm ngàn năm sau, quân kỳ của Đại Hạ, sẽ xuất hiện khắp mọi nơi Đông Hoang."

"Trận chiến này, lão phu thay mặt dân chúng và thế hệ sau của Đại Hạ, kính chư vị."

Nói đến đây.

Trấn Quốc Công cúi đầu về phía bọn họ, ông là Quốc công đương triều, nhưng giờ phút này lại cúi đầu với các tướng sĩ.

Vinh quang lớn như thế, khiến cho tất cả các tướng sĩ đều đồng loạt đáp lễ.

Cố lão gia tử không nói lời dõng dạc, cũng không nói lời cảm động lòng người gì.

Ông chỉ dùng ngôn ngữ đơn giản nhất, lại khiến cho các tướng sĩ nhiệt huyết sôi trào.

Ngay cả Cố Cẩm Niên ở bên cạnh, trong nội tâm cũng không tránh khỏi cảm thấy nóng ran vô cùng.

Hận không thể tay cầm binh khí, cùng chư tướng cùng nhau giết địch.

Sau một khắc.

Trống trận ầm ầm rung động, không giống trước đó cách một hồi gõ vang một lần.

Trống trận bây giờ gần như không ngừng lại.

Các tướng sĩ đồng loạt đi về phía ngoài thành.

Bước chân của bọn họ vừa đồng đều vừa kiên định.

Bọn họ biết, chuyến đi này vô cùng có khả năng không về được, nhưng bọn họ không hề sợ sệt, cũng không sợ hãi cái gì, bởi vì trong lòng bọn họ rõ ràng.

Một trận chiến này, bọn họ là chiến đấu vì quốc gia, là chiến đấu vì bách tính thế hệ sau.

Chết hay không chết, đã không còn quan trọng.

Rất nhanh, đại quân xuất chinh, Trấn Quốc Công ngồi lên chiến xa, Cố Cẩm Niên thấy tình huống như vậy, lập tức muốn đồng hành, lão gia tử vốn không cho phép, nhưng cuối cùng nhìn thấy ánh mắt Cố Cẩm Niên, ông ngầm chấp nhận.

Đại quân trùng trùng điệp điệp xuất phát.

Thẳng đến chiến trường.

Giờ Tỵ hai khắc.

Lạc Long nguyên.

Đại quân song phương đã vào vị trí.

Nếu là quan sát từ trên cao, lít nha lít nhít, nhìn mười phần kinh khủng.

Cả hai cách nhau vài dặm, từng chiếc Long Pháo của Đại Hạ cũng đã vận chuyển đến đây, đây là vũ khí mạnh nhất nhắm vào thiết kỵ Hung Nô, cũng là nội tình lớn nhất của Vương Triều Đại Hạ.

Nếu như Đại Hạ không có Long Pháo, nói thật gần như không có khả năng khai chiến.

Bốn mươi bệ Long Pháo Đại Hạ đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể oanh tạc kỵ binh Hung Nô bất cứ lúc nào, nhưng chân chính khai chiến, Long Pháo Đại Hạ không cách nào thay đổi chiếm cứ.

Chỉ có thể nói là một ưu thế mà thôi.

Trên chiến xa.

Cố lão gia tử thân chinh, đây là sự cổ vũ sĩ khí cực lớn.

Cũng đại biểu rằng trận đầu đối với Đại Hạ là cực kỳ quan trọng.

Giờ khắc này, đứng ở một bên trên cỗ chiến xa, Cố Cẩm Niên nhìn về phương xa.

Binh lính Hung Nô quả nhiên cao lớn uy mãnh, nhất là kỵ binh, tên nào tên ấy như quái vật, trông đáng sợ hơn thiết kỵ Hắc Thủy nhiều.

Chiến mã của bọn chúng đều được bọc trong áo giáp nặng, là binh chủng kinh khủng nhất trên chiến trường, không có cái thứ hai.

Kỵ binh hạng nặng!

Đây là tồn tại vô địch, không sợ mọi cạm bẫy.

Hơn nữa chiến mã của người Hung Nô, cũng cực kỳ mạnh mẽ và kinh khủng.

Loại chiến mã này làm cho người ta sinh ra sợ hãi.

"Chiến mã của Nước Hung Nô, quả nhiên danh bất hư truyền, nếu Đại Hạ ta có chiến mã như vậy, chỉ sợ thực lực vượt xa nước Hung Nô nhiều."

Cố Cẩm Niên thầm nghĩ trong lòng.

Hắn đến chiến trường, vấn đề không lớn, bởi vì nơi giao chiến không ở chỗ này mà là phía trước.

Coi như thật có nguy hiểm, mình cũng có thể thoát thân mà ra.

Tùng.

Tùng.

Tùng.

Tiếng trống trận tiếp tục gõ lên càng vang vọng, hai quân đối đầu, nhưng không vội lập tức khai chiến.

Đến giữa trưa.

Đại chiến mới phải bắt đầu.

Bây giờ còn cách một khoảng thời gian ngắn.

Lúc này, rất nhiều người đều có một cảm giác không miêu tả được.

Tất cả cảm xúc tại thời khắc này sinh sôi ra toàn bộ, có hiếu chiến, có nhiệt huyết, cũng có hoảng hốt và cả sợ hãi.

Nhưng theo mệnh lệnh của chủ tướng đưa ra, tất cả hoảng hốt và sợ hãi đều tan thành mây bay, bởi vì người đứng phía sau, sẽ không cho phép ngươi trở thành đào binh.

Tiếng thở dồn dập hơn rất nhiều.

Đối mặt với chiến tranh, muốn làm được tâm như nước đọng là vô cùng khó khăn.

Trừ phi là tướng sĩ thân kinh bách chiến, bằng không, rất khó có người giữ được trấn định.

Từng đội từng đội kỵ binh ra khỏi hàng, bắt đầu hơ nóng không khí.

Những tướng sĩ này cưỡi chiến mã, người khoác kim giáp, bọn họ là Thống lĩnh của Kỵ binh, mặc Kim giáp cũng không phải là vì khoe khoang, mà là để các tướng sĩ biết tướng lĩnh ở nơi nào.

"Cẩm Niên."

Cũng vào lúc này.

Giọng Cố lão gia tử chợt vang lên.

"Có Tôn nhi."

Cố Cẩm Niên lập tức trả lời, nhìn qua lão gia tử.

"Sắp khai chiến rồi."

"Làm một bài thơ, đề cao sĩ khí đi."

Lão gia tử mở miệng, ông đứng trên chiến xa, nói như thế.

Thanh âm vang lên.

Cũng dẫn tới rất nhiều người hiếu kì.

Nhưng phần lớn là tràn đầy chờ mong, bọn họ đều biết Cố Cẩm Niên là thi đàn tiên nhân, mặc dù bọn họ không có học hành gì, nhưng vẫn có thể nghe hiểu một vài thơ từ.

Lúc này, có thể làm ra một bài danh thi thiên cổ, thật sự có thể nâng cao sĩ khí của các tướng sĩ.

Tốt nhất là dẫn ra dị tượng, sẽ khiến họ sinh ra cảm giác bản thân có ưu thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận