Đại Hạ Văn Thánh

1267 Đại Hạ có tiền! Ngự giá thân chinh! Thảo phạt Hung Nô! Bất Dạ Thành Đại Hạ khai trương!

Trong đại điện.

Hoàn toàn lâm vào tĩnh mịch.

Ba vạn vạn thạch lương thực, đây quả thực kinh người.

Càng đáng sợ là hai tháng sau sẽ có thêm hai vạn vạn thạch lương thực?

Thứ vương triều Đại Hạ thiếu nhất bây giờ chính là lương thực.

Nếu như lương thực được đưa tới, đó sẽ là một chuyện cực vui đối với triều đình Đại Hạ.

"Dương Thượng thư."

"E là ngươi đã bị lừa rồi?"

"Quận Giang Trung từ lúc nào lại có nhiều thuế lương thực như vậy?"

"Toàn bộ lương thực quận Giang Trung trồng ra trong một năm, đại khái cũng chỉ có ba vạn vạn thạch. Hay là nộp thuế đơn viết ba ngàn vạn thạch lương thực, nhưng ngươi già cả mắt mờ, nhìn lầm thành ba vạn vạn thạch?"

Giọng nói của Hà Ngôn vang lên đầu tiên.

Thân là Hộ bộ Thượng thư, một năm quận Giang Trung nộp bao nhiêu thuế, trong lòng của ông ta không có một con số ước tính sao?

Khẳng định có.

Ba vạn vạn thạch lương thực? Tại sao ngươi không đi cướp luôn đi?

Nhưng nghe thấy Hà Ngôn nói với giọng điệu này, Dương Khai không vui, ta trăm cay ngàn đắng chạy thật xa tới quận Giang Trung, hơn nữa còn tra xét kỹ lưỡng, ngươi lại nói rằng ta già cả mắt mờ?

"Lão phu tự mình đi tuần tra các nơi trong quận Giang Trung, toàn bộ quận Giang Trung đâu đâu cũng đều mùa màng bội thu, bên trong ruộng tốt, thóc lúa chất đầy như núi, các ngươi có biết, hiện tại phiền não lớn nhất của toàn bộ dân chúng quận Giang Trung là gì không?"

Dương Khai lên tiếng, nhìn lướt qua bách quan trong đại điện môt vòng.

Nghe hỏi như thế, bách quan cũng hơi thấy tò mò, ruộng tốt bội thu, còn có phiền não gì?

"Phiền não lớn nhất của dân chúng Quận Giang Trung là nhiều lương thực như thế, nên xử lý như thế nào."

"Kho lúa đã đầy, lương thực chất thành núi, tất cả phòng ốc trống của mỗi nhà đều dùng để cất lương thực, nhưng vẫn không chứa hết."

Dương Khai lên tiếng, lúc nói chuyện, giọng nói của chính mình cũng không khỏi run lên.

Cái gì gọi là thịnh thế?

Bà mẹ nó đây mới gọi là thịnh thế này.

Nghe thấy lời nói của Dương Khai, mọi người ở đây hoàn toàn chết lặng.

Kiểu lời nói này không biết vì sao nghe cứ có cảm giác không chân thực lắm.

Đừng nói bách quan, Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng bị chấn động đến mức nói không ra lời.

"Không đúng, không đúng, quận Giang Trung không phải đã xảy ra đại hạn sao?"

"Triều đình phái năm mươi vạn đại quân đến trấn áp, sao có thể có chuyện tốt này được?"

"Dương đại nhân, có phải ngươi bị trúng huyễn thuật rồi không?"

Lúc này Hà Ngôn vẫn không tin, ông ta cho rằng Dương Khai có phải đã có vấn đề.

Ông ta không tin tưởng nổi.

Đừng nói ông ta không tin, chuyện này cả triều văn võ có ai tin?

"Hà đại nhân, ngươi cứ nói chuyện kiểu như vậy, thật sự rất vô nghĩa đấy."

Dương Khai càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, ngươi không tin, ta có thể hiểu được, nhưng ngươi nhiều lần xoi mói kiểu này, không thấy vô nghĩa sao?

"Không phải, không phải, Dương đại nhân, lão phu hoàn toàn không biết nên nói gì."

"Cũng không phải là xoi mói, chủ yếu là chuyện này không hợp lý lắm."

Hà Ngôn vội vàng nói, ông ta ước gì đây là sự thật, nhưng vấn đề là ông ta khó mà tiếp nhận, chuyện này rất không hợp lý.

"Được rồi."

Đúng lúc này.

Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng, khiến đám người yên tĩnh lại.

Nghe thấy Vĩnh Thịnh Đại Đế nói chuyện, bách quan không khỏi đưa mắt nhìn về phía Vĩnh Thịnh Đại Đế.

Vị đế vương này từ đầu tới cuối đều không hề có vẻ mặt kinh ngạc, trông dáng vẻ có lẽ đã biết ẩn tình.

Cảm nhận được ánh mắt chú ý của bách quan, Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng tỉnh lại từ trong kinh ngạc và khiếp sợ, sau đó lên tiếng nói.

"Tai họa ở quận Giang Trung."

"Thật ra đã sớm được Thiên Mệnh Hầu Cố Cẩm Niên giải quyết."

"Nếu không, thiên địa chúc phúc từ đâu tới chứ."

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói, một câu lay tỉnh mọi người ở đây.

Trước đó thiên địa chúc phúc, cũng có người từng bàn tán vì sao quận Giang Trung vẫn chưa giải quyết tai hoạ, lại có thể chúc phúc.

Nhưng sau khi mọi người suy đoán, đều nhất trí cho rằng, tình hình thiên tai quận Giang Trung đã lắng xuống, điều này có nghĩa là dân chúng đã yên ổn và bắt đầu trồng hoa màu một lần nữa, mặc dù trôi qua tháng ngày gian khổ, nhưng ít ra không loạn lạc.

Mà bây giờ, nghe được Vĩnh Thịnh Đại Đế nói như vậy, mọi người cũng hoàn toàn bừng tỉnh đại ngộ.

Xem ra nạn quận Giang Trung, không chỉ là được định ra đơn giản như vậy, hơn nữa còn có thu hoạch vượt mức bình thường.

"Khẩn cầu bệ hạ chỉ rõ."

Lúc này, Hà Ngôn vẫn không nhịn được mà lên tiếng, hỏi Vĩnh Thịnh Đại Đế cụ thể đã xảy ra chuyện gì.

Không chỉ Hà Ngôn, cả triều văn võ đều tràn đầy nghi hoặc.

"Khụ."

Nhẹ nhàng tằng hắng một cái, Vĩnh Thịnh Đại Đế từ trên Long ỷ đứng dậy.

Sau đó chậm rãi nói.

"Lần này thiên tai Đại Hạ, quận Giang Trung xảy ra đại hạn, trong vòng một đêm tất cả hoa màu bị hủy hoại."

"Thiên Mệnh Hầu Cố Cẩm Niên đạt được thiên địa ban thưởng, thu hoạch được bông lúa Chân Long Đại Hạ rồi trồng giống lúa này ở quận Giang Trung."

"Bông lúa Chân Long Đại Hạ là sản vật của thiên địa, bông lúa như thế, thứ nhất, số lượng gấp hai lần bông lúa Đại Hạ của trẫm, thứ hai, bốn tháng thu hoạch một lần, thứ ba, có tính chống hạn cực cao, thứ tư, trồng ra Long mễ, chứa khí huyết cực dồi dào."

"Dân chúng bình thường một ngày chỉ cần nấu hai lạng gạo là có thể tinh lực dồi dào cả ngày, mà đối với tướng sĩ, một ngày ăn năm lạng gạo là đủ."

"Việc này trẫm đã biết được từ sớm, nhưng chuyện như vậy là cơ mật tối cao của Đại Hạ, cho nên trẫm và Cẩm Niên đã không nói với chư vị ái khanh, cũng sợ rước lấy một số phiền phức không cần thiết."

Vĩnh Thịnh Đại Đế kể chuyện Long mễ cho văn võ bá quan nghe.

Chỉ là những lời này ngay lập tức dẫn tới sóng to gió lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận