Đại Hạ Văn Thánh

1408 Học thuật chi tranh, khẩu chiến với bầy Nho, tân học vô thượng, Tri hành hợp nhất.(6)

Mọi người nghe xong, không khỏi chợt tỉnh ngộ, đây thật đúng là một phương pháp biện luận quá ẩn ý, quá thâm ảo, nói thật muốn để bọn họ đi lên, đoán chừng cũng đều nghe không rõ có ý tứ gì.

"Không đúng."

"Nếu là như vậy, Cố Cẩm Niên nói đã buông xuống, sau đó không nói lời nào, nếu lúc này, tăng nhân cũng không nói chuyện, có phải sẽ hóa giải thế tiến công của Cố Cẩm Niên hay không?"

Có người lên tiếng, tò mò hỏi.

"Không."

"Lão phu vừa nãy đã nói, chỗ tinh diệu thật sự, chính là ba chữ này."

"Đã buông xuống."

"Cố Cẩm Niên đã buông xuống chấp niệm, hắn không cãi lộn cùng đối phương, cũng không tranh luận cùng đối phương, như vậy thì thành Phật, mà thành Phật rồi, Cố Cẩm Niên nói, liền không sai, bởi vì Phật là biết được quá khứ cùng tương lai."

"Phật kinh có nói, chuyện quá khứ của Phật không hề sai, đều là chú định của số mệnh."

"Nói cách khác, ngay khi Cố Cẩm Niên thành Phật, bất kể quá khứ hắn nói cái gì, tương lai nói cái gì, đều có đạo lý, hơn nữa cũng đều đúng cả."

"Nếu tăng nhân không tiếp tục truy hỏi, cũng là sai lầm."

"Hỏi rồi, lại càng sai."

"Vòng này quấn vòng khác, trên dưới kết hợp, tâm trí như thế, thật kinh khủng đáng sợ."

Lão giả lên tiếng, giải thích cẩn thận rõ ràng hơn.

Giải thích như vậy, làm cho tất cả mọi người chậc lưỡi.

Bọn họ xem như hiểu rõ.

Ngay từ khi bắt đầu, Cố Cẩm Niên đã bố trí tốt cái bẫy, lấy giáo nghĩa làm bẫy, hướng dẫn kẻ địch từng bước tiến vào trong bẫy.

"Xem ra sau này nếu cãi nhau với Cố Cẩm Niên, thật đúng là phải nghĩ đi nghĩ lại cho kỹ mới được."

"Tâm trí thế này, ta nói thật, ta cảm giác ở trước mặt Cố Cẩm Niên, ta sống không qua một hiệp."

"Phật môn am hiểu giảo biện, không nghĩ tới lại bị Cố Cẩm Niên đánh bại thế này?"

Mọi người bàn tán, than thở Cố Cẩm Niên có tâm trí đến mức ấy.

Mà lúc này.

Thần tăng Phổ Độ rời đi, mang theo đệ tử chúng giáo, sắc mặt xám xịt rời đi.

Tranh biện mà bọn họ đáng tự hào nhất, đã thua, còn thua rất triệt để. Bây giờ, trên đài diễn võ chỉ còn lại Đạo môn cùng Nho giáo.

Nhìn Thần tăng Phổ Độ chủ động nhận thua, Vân Thọ đạo nhân trong lòng rất sung sướng, đối thủ cạnh tranh lớn nhất đã rời đi, sao lại không vui cho được?

"Thiện của Phật pháp, cũng không phải là đại thiện."

"Pháp của Đạo môn, chiếu rọi ngàn người ngàn pháp, tu thân dưỡng tính, hành y tế thế, hàng yêu trừ ma, phân rõ thiện ác."

"Đây là tuyển chọn của thiên mệnh."

Vân Thọ đạo nhân lại lần nữa cường điệu pháp của mình.

Nhưng mà đối mặt với trình bày của Đạo môn, Cố Cẩm Niên không chọn đứng ra giải thích, mà lui về sau mấy bước, lẳng lặng quan sát.

Như thế.

Vân Thọ đạo nhân cùng Trung Dương Đại Nho không ngừng tranh luận.

Đến cuối cùng, các bên cũng đang tranh luận.

Song phương bên nào cũng cho rằng mình đúng, đều có đạo lý.

Cố Cẩm Niên chăm chú nghe, điều nên công nhận, hắn đương nhiên tán thành, điều không nên công nhận, Cố Cẩm Niên cũng sẽ nhớ kỹ, nhưng sẽ không phản bác gì.

Đối với Phật môn, hoàn toàn là bởi vì lúc trước có thù, nói trực tiếp hơn, chính là nhắm vào.

Thời gian trôi qua từng chút từng chút.

Tròn nửa ngày, song phương dần dần nổi nóng, điều mà họ tranh luận, cũng càng ngày càng sắc bén.

Đại khái là Trung Dương Đại Nho cho rằng, Nho đạo có thể giúp con người khai trí, minh ngộ mọi thứ, bất kể là tu tiên hay tu phật, đều phải đi qua đạo này, là khởi nguyên của tất cả, là cái gốc của con người.

Mà Vân Thọ đạo nhân cho rằng, tu tiên chi đạo, có thể tháo dỡ gông xiềng của tinh thần, siêu phàm thoát tục, tuổi thọ vô tận, có thể hưởng cực lạc, tiêu diêu tự tại.

Hai người dựa vào lí lẽ mà tranh biện.

Cố Cẩm Niên thì đang suy nghĩ về đề tài thiên mệnh thuộc về ai này.

Cho đến cuối cùng.

Hai người đều không tranh ra ai thắng, loại tranh biện này cần thời gian dài, nói câu không dễ nghe, đầu năm nay có mấy người có thể thuyết phục quan điểm của đối phương?

Lại thêm đôi bên nói đều có lý, chớ nói chi những thứ khác.

Đại đa số tranh biện, nếu như không dùng phiếu bầu để quyết định, trên cơ bản tranh cả một đời cũng không xong.

Cho nên, dạng tranh biện này, vẫn tiếp tục cho đến màn đêm buông xuống.

Cuối cùng người của Tắc Hạ học cung đành ra mặt.

"Keng."

Tiếng chuông vang lên.

Đại Nho bên trong học cung lên tiếng.

"Lần tranh biện này, không có kết luận."

"Môn hạ học sinh, đều có thể trình bày quan điểm của bản thân."

Lúc này, giọng nói của Đại Nho vang lên.

Vân Thọ đạo nhân và Trung Dương Đại Nho đã không phân ra, vậy thì để học sinh ở đây đến tranh luận đi.

Đương nhiên cho dù là học sinh bên nào thắng, cuối cùng vẫn phải từ Vân Thọ đạo nhân cùng Trung Dương Đại Nho tiến hành phản bác, trừ phi có thể thuyết phục cả hai người, bằng không, vẫn vô dụng như cũ.

"Học sinh cho rằng, Nho đạo nên có được thiên mệnh. Nho đạo giáo hóa vạn dân, chính là người của thiên mệnh."

Lập tức, có người đọc sách lên tiếng, vào lúc này tất nhiên phải ủng hộ Nho đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận