Đại Hạ Văn Thánh

772 Chẳng lẽ ngày mai khai chiến, Cố Cẩm Niên hắn có thể triệu hồi ra sao băng, đập chết mười vạn thiết kỵ?

Vương đình Hung Nô.

Trong buổi đại yến.

Lần này nghị hòa thành công viên mãn, đối mọi người mà nói là một chuyện vui rất lớn.

Nhưng điều khiến các sứ thần của ba triều đều không ngờ đến đó là Đại Hạ đưa thư tới, đơn phương hủy bỏ khế văn nghị hòa.

Tuy rằng trong thư đã nói rõ ràng tình huống.

Lý Thiện không có quyền lực nghị hòa.

Lễ Bộ thượng thư Dương Khai cũng không có quyền lực nghị hòa, người chân chính có thể quyết định nghị hòa là Cố Cẩm Niên.

Đồng thời trong thư cũng nói rõ ràng, Cố Cẩm Niên đồng ý yêu cầu của cuộc hoà đàm.

Bồi thường mười trăm triệu lượng bạc trắng, thủ phạm chính của nước Hung Nô tham dự trận chiến biên cảnh năm đó, phải tự sát toàn bộ, hơn nữa yêu cầu quốc quân nước Hung Nô tự mình hạ chiếu cáo tội, thừa nhận sai lầm của chính mình.

Vương triều Đại Hạ mới đồng ý bàn bạc nghị hoà, nếu không thì không cần bàn nữa.

“Khinh người quá đáng.”

“Khinh người quá đáng.”

“Thật sự là khinh người quá đáng.”

Hung Nô Vương siết chặt bức thư trong tay, ánh mắt hắn tràn ngập sát ý và tức giận.

Cái này quá khi dễ người khác.

Lần này hoà đàm, vương triều Phù La và vương triều Đại Kim, xem như đã tương trợ rất nhiều đúng chứ?

Tất cả yêu cầu của Hung Nô quốc, có hai đại vương triều chi trả ra, cái này cũng chưa tính là cho Đại Hạ ngươi mặt mũi ư?

Kết quả không nghĩ tới, vương triều Đại Hạ lại được một tấc lại muốn tiến một thước như thế.

“Hai vị.”

“Trước mắt đã không phải Hung Nô quốc ta được nước lấn tới, mà là vương triều Đại Hạ quá mức đê tiện vô sỉ.”

“Nếu Đại Hạ muốn chiến, nước Hung Nô của ta đây cũng không sợ chiến một trận.”

“Truyền lệnh bản vương, điều khiển đại quân, xuất binh nghênh chiến.”

Hung Nô vương cũng là người có tính khát máu, vương triều Đại Hạ đã như thế, ông ta cũng không cần phải mặt nóng dán mông lạnh.

Trực tiếp tuyên chiến đi.

Nhưng lời vừa nói ra, sứ thần của vương triều Phù La và Đại Kim lại không khỏi nhíu mày.

Đúng vậy.

Yêu cầu của vương triều Đại Hạ thật sự quá đáng, nhưng nếu trực tiếp xuất binh cũng không tốt.

Bọn họ không hi vọng phát sinh chiến loạn, trái lại không phải vì sợ vương triều Đại Hạ, mà là bọn họ có việc phải làm.

Vì vậy, sứ thần của vương triều Đại Kim lên tiếng trước.

“Vương thượng bớt giận.”

“Việc này quả thật vương triều Đại Hạ không đúng, chẳng qua, Thượng thư Dương Khai cũng đã nhắc tới ở trong thư, chuyện này là quyết định của Cố Cẩm Niên.”

“Ta nghĩ chắc là Hoàng đế Đại Hạ không tin tưởng Dương Khai và Lý Thiện, cho nên phái Cố Cẩm Niên đến giám sát, nhưng mà tên Cố Cẩm Niên này làm việc chưa bao giờ quan tâm đến hậu quả, thường khăng khăng làm theo ý của mình.”

“Cho nên, chuyện này không nhất định là ý tứ của Hoàng đế Đại Hạ.”

“Thế này đi, để vương triều Đại Kim ta phái sứ thần đi Kinh đô Đại Hạ trước, chúng ta yết kiến Hoàng đế Đại Hạ, báo lại việc này cho Hoàng đế Đại Hạ, cứ như vậy, có thể xác nhận rốt cuộc đó là ý tứ của Đại Hạ hay chỉ là ý định riêng của Cố Cẩm Niên.”

Sứ thần Đại Kim nói cũng rất có lý, đến nỗi Hung Nô vương gật đầu liên tục.

“Đúng vậy, chuyện này không phải Cố Cẩm Niên hắn nói cái gì chính là cái đó.”

“Vương thượng, chúng ta nên hỏi ý tứ Hoàng đế Đại Hạ xem thử.”

Sứ thần Phù La cũng mở miệng theo.

Lời vừa nói ra, Hung Nô vương cũng coi như nguôi giận, bất quá ông ta vẫn cau mày.

“Có thể đi hỏi, nhưng hành động của Cố Cẩm Niên thật sự là đang khiêu khích nước Hung Nô ta.”

“Sau đó nếu Hoàng đế Đại Hạ nguyện ý nghị hòa, mặc kệ như thế nào, cũng phải đòi thêm 10 vạn vạn lượng bạc trắng.”

“Bạc này, nhất định phải để Đại Hạ bỏ ra.”

Hung Nô vương cao cao tại thượng nói.

Ông ta cũng nổi giận.

Lúc này sứ thần của hai đại vương triều không nói gì thêm, bởi vì Cố Cẩm Niên thật sự là quá đáng quá mức.

Cứ như thế.

Trần Tùng cũng không dài dòng, lập tức sắp xếp người đi vương triều Đại Hạ, đến hỏi Hoàng đế Đại Hạ một câu.

Mà cùng lúc đó.

Trong quân doanh .

Tin tức tuyên chiến cũng nhanh chóng lan truyền ra.

Đối với chuyện nghị hòa trước đó.

Trong quân doanh có tranh cãi, có người đương nhiên hi vọng không cần khai chiến, yên bình là tốt nhất, nhưng thật ra phần lớn mọi người đối với nghị hòa lần này cũng không bằng lòng.

Đặc biệt là một số tướng sĩ tuổi trẻ, một phần là muốn kiến công lập nghiệp.

Đối với tướng sĩ mà nói, muốn tăng địa vị cũng chỉ có thể thông qua chiến tranh, trong những năm hoà bình trên cơ bản là để tích lũy tư lịch, hơn nữa tích lũy mười năm hai mươi năm, nhiều nhất cũng chỉ tăng lên một bậc.

Đó là cấp bậc không cao, còn nếu cao một chút, trên cơ bản không có hi vọng.

Mà một nhóm người khác, bậc cha chú bọn họ đã táng thân ở trận chiến biên cảnh.

Bọn họ tiếp tục tòng quân, chính là vì một ngày có thể báo thù cho phụ thân, báo thù cho người nhà.

Do đó tâm tư chủ chiến rất nồng đậm.

Bây giờ, sau khi nghe tin phải khai chiến, trong quân doanh khí thế ngất trời, phần lớn đều tán thưởng Cố Cẩm Niên không hổ là tôn tử của Trấn Quốc Công.

Số ít những người còn lại thì cảm khái, nhưng cũng không có một câu oán hận nào.

Đơn giản là cảm thấy có thể hoà đàm thì tốt, lấy phương thức hoà đàm để giải quyết là tốt nhất.

Trong quân doanh.

Dương Khai nhìn qua Cố Cẩm Niên với tâm tình có chút trầm trọng.

Thật ra ông ấy đoán được Cố Cẩm Niên nhất định sẽ không hoà đàm, nhưng không nghĩ tới Cố Cẩm Niên lại không hòa đàm theo cách này.

“Thế tử điện hạ.”

“Hành động của ngươi hôm nay không sai, nhưng ngươi vạn lần không nên đánh Lý tướng một cái tát.”

“Ông ta dù sao cũng là Tể tướng Đại Hạ, nếu việc này truyền tới triều đình, chỉ sợ sẽ rước lấy tranh luận thật lớn.”

“Trong triều đình có rất nhiều quan viên là môn sinh của Lý tướng, hơn nữa khắp nơi trong thiên hạ cũng có không ít thương nhân là môn sinh của Lý tướng, chúng ta không nên đắc tội Lý tướng.”

Dương Khai nói.

Cho rằng Cố Cẩm Niên đã hơi xúc động.

Lý Thiện là ai?

Tể tướng Đại Hạ, thế lực phía sau ông ta vô cùng khủng bố, tuyệt đối không kém hơn Quốc công.

Đắc tội Lý Thiện không phải là một hành động sáng suốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận