Đại Hạ Văn Thánh

1332 Hứa Ngôn, ngươi đâm sau lưng ta sao? (2)

Ngày hôm qua lão phu cực nhọc vất vả, nói khó nghe hơn thì chỉ thiếu nước quỳ trên mặt đất cầu xin Cố Cẩm Niên cho mình tham gia góp vốn.

Thật vất vả đi tới một bước này, nghĩ là từ nay về sau mỗi năm ít nhất cũng phải được chia ngàn vạn lượng bạc trắng, thậm chí là một vạn vạn lượng bạc trắng.

Con mẹ nó ngươi lại ở đây chơi trò trả thù dùm cho ông?

Ngươi có còn là con người không?

Ngươi có còn lương tâm không?

Có phải đầu óc ngươi có vấn đề không?

Ngươi đây là muốn đối đầu với văn võ cả triều sao?

Không phải mỗi Hứa Ngôn mà hiện tại văn võ cả triều đều có một loại suy nghĩ, cùng chung chí hướng với ông ta, muốn giết chết thằng ngốc này.

Bất Dạ Thành Đại Hạ làm gì ngươi rồi hả?

Ai chê ồn ào cơ chứ?

Con mẹ nó ngươi từ đâu chui ra vậy?

Mẹ nó chứ, chỉ biết loại người như này tuyệt đối không có lòng tốt, cả nửa ngày đánh ra được quả rắm, thối chết đi được.

Con mẹ nó chứ.

Nhìn thấy tất cả mọi người đều không nói lời nào, Trường Vân Thiên thật sự có chút không nhịn được nữa.

"Bệ hạ, về việc này, Hộ Bộ Thượng Thư càng hiểu rõ hơn thần về sự nguy hiểm của Bất Dạ Thành Đại Hạ."

“Hôm trước, Hứa đại nhân còn bàn luận với thần về vấn đề này."

Trường Vân Thiên thật sự là không có biện pháp nữa rồi.

Một người cũng không lên tiếng, có bệnh à?

Tuy rằng hắn ta biết, người hắn buộc tội là Cố Cẩm Niên, nhưng Cố Cẩm Niên cũng không phải thần tiên.

Không cần thiết phải sợ hãi như vậy chứ.

Sợ vậy để làm gì?

Tuy rằng uy vọng của Cố Cẩm Niên cao, nhưng làm sai thì là làm sai, mọi người cùng đoàn kết lại với nhau, vì sao phải sợ một Cố Cẩm Niên?

"Hứa đại nhân, ngài bước ra nói đi."

Trường Vân Thiên đưa ánh mắt về phía Hứa Ngôn.

Hứa Ngôn lập tức sửng sốt.

Trong phút chốc, từng đôi từng đôi mắt nhìn chằm chằm vào Hứa Ngôn, cho dù là Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng không khỏi liếc mắt nhìn.

Ánh mắt bọn họ nhìn Trường Vân Thiên là ánh mắt nhìn tên ngốc.

Nhưng ánh mắt nhìn Hứa Ngôn thì không giống vậy, giống như nhìn kẻ phản bội vậy.

Việc này Hứa Ngôn cũng tham gia góp vốn vào Bất Dạ Thành, nếu như Hứa Ngôn dám dở trò sau lưng mọi người thì mọi người tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ông ta.

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Hứa Ngôn thật sự hoảng sợ.

Đám vương bát đản này cũng không phải hạng tốt lành gì, nhất là mấy vị võ tướng, hiện tại mọi người đều trên cùng một con thuyền, ngay cả Hoàng Đế cũng tham gia vào.

Nếu như ông ta dám nói ra lời nào không tốt cho Bất Dạ Thành Đại Hạ, dám cá là mấy vị võ tướng này sẽ nhảy bổ ra bóp chết ông ta.

Cử báo việc ông ta tham ô nhận hối lộ.

Gì cơ? Không có chứng cớ ấy à?

Dương Khai chắc chắn sẽ giở trò, rút thẳng một chồng ngân phiếu ra khỏi ống tay áo, sau đó nhét vào trong tay mình.

Khi đó văn võ cả triều sẽ chỉ vào mình rồi nói.

Bệ hạ, người xem đi, đây không phải nhận hối lộ sao?

Gì? Cưỡng ép vu tội ư?

Đây là cho Hứa Ngôn nhà ngươi mặt mũi rồi, nếu không cho mặt mũi thì dứt khoát bảo thị vệ thông báo cho người nhà ngươi, nói rằng ngươi phát bệnh về não ở trên chính điện.

Cái gì?

Người trong nhà ngươi nói ngươi chưa từng có tật về não sao?

Vậy nghĩ ra một phần bố cáo.

Hộ Bộ Thượng Thư Hứa Ngôn nhiễm bệnh nặng, lây bệnh cả nhà, thật quá đáng thương.

Sau đó lại phát thêm một cái bố cáo, triều đình xét xử cả nhà Hứa Ngôn lại phát hiện trong nhà có ngàn vạn lượng bạc trắng.

Dân chúng nhìn thấy vậy, con mẹ nó, tham nhiều như vậy? Xứng đáng chết hết cả nhà.

Ba tháng sau.

Xin hỏi Hứa Ngôn là ai?

Kịch bản đã viết xong rồi, hiện tại chỉ xem Hứa Ngôn ngươi xử lý thế nào thôi.

"Bệ hạ!"

"Thần tuyệt đối sẽ không nói loại chuyện này."

"Thần không biết."

Hứa Ngôn đứng ra, vẻ mặt mờ mịt vô tội, sau đó lại đưa ánh mắt về phía Trường Vân Thiên.

"Trường Ngự Sử, ngươi tuổi còn trẻ đã trở thành một Đại Nho, tốt xấu gì cũng coi như một người đọc sách?"

"Vì sao ngươi lại ăn không nói có, vu oan cho sự trong sạch của ta?"

"Lão phu nói với ngươi khi nào?"

"Nếu như hôm nay ngươi không lấy nhân chứng vật chứng ra thì đừng trách lão phu kiện ngươi tội vu khống."

Hứa Ngôn mở miệng, vừa đi lên đã thẳng tay bán rẻ Trường Vân Thiên.

Không bán không được mà.

Đầu óc của người này có vấn đề, quá ngu ngốc, không nói đến việc mọi người đang cùng chung trên một con thuyền.

Cho dù không cùng một con thuyền thì ngươi bán ta như thế, ta cũng không muốn để ý tới ngươi nữa.

Nghe thấy Hứa Ngôn nói vậy, sắc mặt Trường Vân Thiên không khỏi biến đổi.

Ngươi bán ta?

Trường Vân Thiên nhìn Hứa Ngôn, dù như thế nào đi nữa, hắn ta cũng không nghĩ đến, Hứa Ngôn thế mà lại chơi cái chiêu này.

Hôm qua, Hứa Ngôn bảo mình để ý việc này một chút, ý của ông ta không phải bảo mình buộc tội Cố Cẩm Niên trước mặt bệ hạ sao?

Bây giờ ta đã tố cáo rồi.

Thế mà ngươi lại chơi cái chiêu ấy?

"Hứa đại nhân, rõ ràng hôm qua ngươi đã nói để ta chú ý tới việc bên Bất Dạ Thành Đại Hạ nhiều hơn một chút, lời này là đại nhân nói đúng không?"

Nếu như đối phương làm như vậy, Trường Vân Thiên cũng sẽ không che che lấp lấp nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận