Đại Hạ Văn Thánh

Chương 745 Phóng tên! Bắn giết! Thế tử của Ninh Vương sao? Dù là Ninh Vương làm cũng giết không tha!(2)

Nhưng giọng của Cố Cẩm Niên vẫn vô cùng bình tĩnh.

“Người của Bản Thế tử đang ở đâu?”

“Đừng nói nhiều.”

Cố Cẩm Niên nhàn nhạt nói. Người kia cũng không dám tiếp tục dài dòng chỉ vào đằng sau nói.

“Thế tử điện hạ, thủ hạ của ngài đều ở sau phế tích. Mạt tướng lập tức phái người đưa bọn họ đến đây.”

Vu Diên Bằng cười nói. Ngay sau đó ánh mắt tràn đầy tức giận nhìn về đám người phía sau lưng mình nói.

“Còn không nhanh chóng mời đến.”

Sau khi nói xong lời này, Vu Diên Bằng nhìn Cố Cẩm Niên tiếp tục nói.

“Thế tử điện hạ.”

“Có một số chuyện mạt tướng vẫn phải nói với ngài vài câu.”

“Người của ngài thật sự là quá phách lối. Lúc đi đến khí thế hung hăng, binh lính thủ hạ của mạt tướng cùng đều là những tên không hiểu chuyện đã cùng thủ hạ của ngài đánh nhau.”

“Nhưng xin Thế tử điện hạ yên tâm, người nào xuất thủ mạt tướng nhất định sẽ nghiêm trị.”

“Mà chuyện này Ninh Vương cũng nhất định cho Thế tử điện hạ một công đạo. Xin Thế tử điện hạ nhất định phải thứ tội.”

“Cơ mật quân doanh này dính líu đến phòng tuyến đồ của khu Tây Bắc. Nếu quả thật bị người đưa đến tay địch quốc, nước Hung Nô cùng Đại Hạ sắp khai chiến đó chính là chuyện vô cùng lớn.”

“Chúng ta hành động như vậy cũng là vì không có cách nào. Chờ sao khi chiến tranh kết thúc, mạt tướng nhất định sẽ dẫn người tiến về Kinh đô Đại Hạ, hướng Thế tử điện hạ bồi tội.”

Vu Diên Bằng rất biết cách nói chuyện nhưng trong lời nói có hàm ý rất đơn giản là bọn họ đã động thủ.

Đám người Từ Tiến thật sự bị bắt.

Cố Cẩm Niên không nói.

Hắn chỉ lạnh băng nhìn đối phương.

Lời này hắn không thể tin.

Đã phái đến bốn ngàn thiết kỵ muốn giết mình còn kéo theo cả cơ mật quân sự sao? Cái gì mà nhất thời hồ đồ?

Mình là Thế tử Đại Hạ.

Không phải là con chó con mèo, có mấy ai dám giả mạo Thế tử Đại Hạ? Cho dù thật sự có người giả mạo Thế tử Đại Hạ thì nơi này của mình có mấy trăm người. Dưới sự bao vây của bốn ngàn thiết kỵ, trừ khi là cường giả Võ Vương tiếp dẫn, nếu không có biến thành ruồi cũng bay không thoát.

Cần gì phải không hỏi mà đã trực tiếp động thủ như thế?

Không phải là muốn giết người diệt khẩu sao?

Cho nên đối với loại người này, Cố Cẩm Niên không muốn nói gì.

Ước chừng sau hai khắc đồng hồ.

Bọn người Từ Tiến xuất hiện.

Trên người họ chồng chất vết thương. Thậm chí có mấy người tan vỡ cả giáp trụ, máu tươi vẫn đang chảy xuôi. Nhưng mà đã được băng bó coi như còn có thể chịu đựng.

“Thế tử điện hạ.”

“Mạt tướng vô năng, bị bọn họ cầm tù ở đây, không cách nào báo cáo tin tức kịp thời, suýt chút nữa hại Thế tử điện hạ. Là mạt tướng sai, xin Thế tử điện hạ thứ tội.”

Đi đến trước mặt Cố Cẩm Niên, Từ Tiến mặc kệ thương thế trên người trực tiếp quỳ xuống mặt đất, trong mắt tràn đầy áy náy.

Thân là tướng sĩ bị hãm sâu bên trong trại địch, không cách nào mật báo cho Cố Cẩm Niên. Đây còn may là Cố Cẩm Niên có người viện trợ nhưng nếu không có người viện trợ thì có thể nghĩ hậu quả sẽ ra sao.

“Không sao, còn sống là tốt rồi.”

Cố Cẩm Niên tiến lên đỡ Từ Tiến đứng dậy. Sau đó nhìn qua đám người hoặc ít hoặc nhiều vết thương trên thân, ánh mắt cũng biến thành băng lãnh.

“Đây chính là xảy ra chút ma sát trong miệng các ngươi sao?”

Cố Cẩm Niên nhìn qua Vu Diên Bằng nhịn không nổi hỏi thế.

Vừa dứt lời, Vu Diên Bằng cũng rất trực tiếp quỳ tại chỗ trên mặt đất, dập đầu về phía Cố Cẩm Niên.

“Xin Thế tử điện hạ thứ tội.”

“Chúng ta quá lỗ mãng nhưng nhìn ở chỗ chúng ta cũng không có thật sự ngoan thủ. Mong Thế tử điện hạ tha thứ cho chúng ta.”

Vu Diên Bằng rất trực tiếp quỳ trên mặt đất dập đầu nhận sai.

Đối mặt với cảnh này.

Cố Cẩm Niên hít sâu một hơi, hắn cũng không nhiều lời nhìn qua Lý Long nói.

“Người đâu, đem tên hành thích Bản Thế tử mang tới.”

Cố Cẩm Niên lạnh lùng vô tình nói.

“Vâng.”

Lý Long phất tay, rất nhanh có mấy tướng sĩ trực tiếp đem tên muốn hành thích Cố Cẩm Niên đến trước mặt Vu Diên Bằng.

Nhưng đúng này không đợi Vu Diên Bằng nói, giọng của Cố Cẩm Niên đã vang lên.

“Người đâu, đem tên này thiên đạo vạn quả, răn đe.”

Cố Cẩm Niên lười nói nhảm.

Quản bọn họ tìm lý do gì, hôm nay giết một người diệt nhuệ khí của đám người này, Cố Cẩm Niên cũng không tin.

Theo tiếng nói vang lên.

Đám tướng sĩ cũng không chần chừ, cầm một số đao nhỏ đến, lại đem người này cố định lại.

“Thế tử điện hạ tha mạng.”

“Vu Tướng quân, Vu Tướng quân, cứu ta, cứu ta.”

Tên kia rõ ràng vô cùng sợ hãi, dáng vẻ của Cố Cẩm Niên cơ bản cũng không giống như nói đùa. Thật sự sẽ đem hắn ta thiên đao vạn quả.

“Thế tử điện hạ, chuyện này tuyệt đối không thể. Người này chính là một viên Đại Tướng dưới trướng Ninh Vương.”

“Hắn cũng chỉ là nhất thời hồ đồ. Ngài có thể trách phạt hắn, trách phạt thế nào cũng được nhưng nếu như giết hắn thì Ninh Vương chắc chắn sẽ tức giận.”

“Thật ra đây là một chuyện hiểu lầm.”

Vu Diên Bằng vội vàng nói, muốn làm người cầu tình.

“Hiểu lầm sao?”

“Hành thích Bản Thế tử chính là một chuyện hiểu lầm sao?”

“Được.”

“Bản Thế tử coi như là một chuyện hiểu lầm.”

“Nhưng hôm nay Bản Thế tử muốn đem tên này thiên đao vạn quả.”

“Ngươi cản Bản Thế tử như thế nào?”

Cố Cẩm Niên cũng mặc kệ nói gì, hiểu lầm hay không hiểu lầm sao?

Hành thích chính là tội chết.

Một chút mặt mũi cũng không cần.

Hôm nay nếu hắn không nghiêm trị tên này thì ngày mai sẽ có hiểu lầm thứ hai, thứ ba, thứ tư.

Hắn nơi nào có nhiều thời gian đi nghe giải thích như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận