Đại Hạ Văn Thánh

595 Cố Cẩm Niên mời thước thánh, tước đi tài khí của Đại Nho.(7)

Nói câu không dễ nghe.

Thánh Nhân cũng có cảm xúc.

Thánh Nhân nói, quân tử lấy chính trực mà báo oán.

Những Đại Nho này chính là như vậy, không có đức hạnh, dựa vào hoàn cảnh thiên địa mới trở thành Đại Nho, nếu ở một thời gian đặc thù, những người này căn bản không có cách nào trở thành Đại Nho.

"Ý nguyện của Thiên hạ người đọc sách?"

"Vậy Bản thế tử muốn xem xem, người đọc sách thiên hạ này rốt cuộc lợi hại đến thế nào."

"Bản thế tử không thẹn với lương tâm, các ngươi suy cho cùng, đơn giản là cảm thấy bản thế tử tuổi còn trẻ đã có được Thánh khí, trong lòng sinh ra ghen ghét."

"Nhưng lại ngại thân phận của mình, nên lợi dụng người đọc sách thiên hạ đến chèn ép bản thế tử mà thôi."

"Hôm nay, lời ta nói để luôn chỗ này, muốn ta giao Thánh khí ra được thôi, Khổng gia cũng giao ba kiện Thánh khí ra đi."

"Nếu không, đừng ở chỗ này nói đông nói tây."

Cố Cẩm Niên lạnh lùng nói vậy.

Đám người này hiển nhiên đã cấu kết với nhau, Cố Cẩm Niên cũng không còn lý do gì phải khách khí với bọn họ.

"Cố Cẩm Niên."

"Ngươi thật sự quá cuồng vọng."

"Hôm nay, lão phu muốn để ngươi biết, như thế nào nhân lễ."

Tôn Chính Nam nắm chặt nắm đấm, trong chốc lát hắn huy động áo bào, Văn phủ hiện ra ở sau lưng, năm cỗ chiến xa ầm ầm vang dội.

Tài khí như biển, hóa thành Thần Sơn, dự định trấn áp Cố Cẩm Niên.

Tài khí kinh khủng tràn ngập trong đại sảnh.

Trực tiếp chấn áp Cố Cẩm Niên.

"Tôn nho không thể, Cố Cẩm Niên tuổi trẻ khinh cuồng, có nhiều chỗ chính xác nói lung tung, xin Tôn nho ngàn vạn lần không thể."

Khổng Thành lập tức lên tiếng, lại bắt đầu giả làm người tốt.

"Cố Cẩm Niên, ngươi thật sự là hồ ngôn loạn ngữ, còn không nhanh tạ lỗi với Tôn nho?"

"Cố Cẩm Niên, ngươi quá càn rỡ, Tôn Chính Nam tiên sinh đức cao vọng trọng, ngươi há miệng đầy nhục mạ, còn nói có lễ pháp sao?"

"Một điểm lễ giáo cũng không có, những năm này ngươi rốt cuộc đã đọc sách gì?"

Từng đợt chỉ trích Cố Cẩm Niên vang lên.

Xôn xáo nhốn nháo, khiến đại sảnh vô cùng ồn ào.

"Được thôi, hôm nay bản thế tử phải để các ngươi nhìn xem, Cố Cẩm Niên ta cuối cùng có bao nhiêu cuồng vọng."

Cảm nhận được tài khí của Tôn Chính Nam đè áp.

Cố Cẩm Niên cũng không nhiều lời.

Văn phủ hiển hiện lên phía sau hắn.

Năm chiếc xe ngọc liễn xuất hiện, sáng chói như mặt trời, hạo nhiên chính khí như đại dương mênh mông, diễn hóa xung quanh.

Rầm rầm rầm.

Tiếng chuyển động của thiên quân vạn mã vang lên, dị tượng cực kỳ đáng sợ.

Sau một khắc.

Giọng củaCố Cẩm Niên rơi xuống.

"Thỉnh thước thánh."

Hắn lên tiếng, mặt không biểu tình.

"Cẩm Niên, không được."

Nghe được ba chữ mời thước thánh, Tô Văn Cảnh lập tức hét lên, muốn khuyên can Cố Cẩm Niên, ông biết Cố Cẩm Niên muốn làm gì.

Cho nên trước tiên phải ngăn lại.

Đáng tiếc.

Hạo nhiên chính khí của bốn phương tám hướng tụ tập lại trong tay Cố Cẩm Niên.

Thước Thánh Linh Lung hiển hiện.

Tràn ngập ánh sáng vô tận.

"Hôm nay, mời Thước Thánh, tước vị Đại Nho."

Cố Cẩm Niên giơ tay lên chỉ vào Tôn Chính Nam vung lên.

Lập tức, một luồng quang mang vô cùng sáng chói xông ra ngoài, hóa thành một thanh thần kiếm chém tới phía Tôn Chính Nam

Rất nhanh, quang mang xuyên thấu qua Văn phủ của Tôn Chính Nam.

Trong chốc lát, chiến xa nổ ầm, giống như bị đả kích cực lớn.

Biển tài khí ở trong Văn phủ của Tôn Chính Nam, cũng trong nháy mắt bị mất đi rất nhiều.

"Cố Cẩm Niên."

"Ngươi dám?"

Tôn Chính Nam trừng to mắt, hắn ta không nghĩ tới Cố Cẩm Niên lại dám dùng thước thánh làm suy yếu tài khí của mình.

Mặc dù bọn hắn biết công hiệu của Thước Thánh Linh Lung, nhưng bọn hắn cũng không cho rằng Cố Cẩm Niên dám dùng nó đối phó với một vị Đại Nho.

Đặc biệt là dùng khi hai bên chỉ tranh cãi bằng miệng.

Ngươi nói có đại thù sinh tử gì đó, ngươi dùng sẽ không ai nói gì.

Nhưng chỉ cãi lộn đã tước mất tài khí của người ta?

Khác gì giết phụ mẫu người ta chứ.

"Tiếp tục tước."

Cố Cẩm Niên không nói nhảm, lại vung lên.

Quang mang trong nháy mắt hóa thành hư ảnh Thước thánh, trực tiếp chém lên chiến xa.

Ầm.

Một tiếng nổ ầm vang lên.

Năm cỗ chiến xa của Tôn Chính Nam lập tức nứt toác, sắp bị phá hủy.

"Cố Cẩm Niên, không được hồ đồ, thu tay lại."

"Đừng hủy nữa, ngươi không thể nào gánh chịu hậu quả này."

"Cố Cẩm Niên, không thể."

Còn lại một vài Đại Nho trợn to hai mắt nhìn theo, mặt mũi đầy hoảng sợ.

"Mời Thước thánh, lần thứ ba tước đi Đại Nho."

Cố Cẩm Niên không thèm để ý đám người này, ngưng tụ tài khí trong thể nội, lại lần nữa chém xuống.

Ầm.

Sau một khắc.

Năm cỗ chiến xa ở trong Văn phủ của Tôn Chính Nam trực tiếp vỡ nát, tài khí vốn dĩ như biển, cũng trong nháy mắt khô cạn.

Phốc.

Tôn Chính Nam phun ra một ngụm máu tươi.

Cảnh giới Đại Nho hạ xuống ngay tại chỗ.

Tất cả mọi người nhìn mà ngây người.

Không dám tin.

Nhưng sau một khắc, giọng Cố Cẩm Niên lại vang lên lần nữa.

"Tước tiếp."

Hắn không dừng tay.

Hôm nay, phải chặt Tôn Chính Nam thành người bình thường.

Xem lão ta còn kêu gào ầm ĩ nữa không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận