Đại Hạ Văn Thánh

1335 Hứa Ngôn, ngươi đâm sau lưng ta sao? (5)

Nếu như nói Hứa Ngôn khoác lác trong lời nói thì Triệu Ích Dương đơn giản là khoác lác một cách gượng ép.

Nhưng việc này cũng không ngăn cản được vẻ mặt kiêu căng đắc ý của Triệu Ích Dương.

Trong khoảng thời gian ngắn, Hình Bộ Thượng Thư cũng lập tức tiến lên.

"Bệ hạ."

"Bất Dạ Thành Đại Hạ rất tốt."

"Hai ngày trước thần còn nghe được có Đại Nho khen ngợi Bất Dạ Thành, còn viết một bài thơ."

"Bệ hạ nghe một chút."

Hình Bộ Thượng Thư ho khan một tiếng, sau đó bắt đầu đọc thơ.

"Kinh đô hoành vĩ hựu huy hoàng."

"Bất Dạ Thành nội lượng trứ quang."

"Thư sinh hảo kỳ vãng nội khứ."

"Cách thành chi nội hữu tiếu thanh."

(Tạm dịch: Kinh đô to lớn lại huy hoàng.

Bên trong Bất Dạ Thành phát sáng ánh hào quang.

Thư sinh tò mò vào sâu trong đó.

Cách tường thành có tiếng cười bên trong.)

"Bệ hạ, bài thơ này còn chưa đủ chứng minh cái tốt của Bất Dạ Thành Đại Hạ sao? Dù sao mọi người tốt thì mới là tốt mà."

Hình Bộ Thượng Thư kiên trì đến cùng, hắn không biết sáng tác thơ, chỉ là để phụ họa một chút nên mới gượng ép tạo ra một bài thơ thất ngôn mà thôi, về phần câu có gì đó, đặt sang một bên đi.

Dù sao chỉ có bốn câu, khoác lác là xong.

Mọi người ngươi một câu ta một câu, nói đến nỗi Trường Vân Thiên run rẩy cả người.

Rất ít khi có thể nhìn thấy cảnh tượng hài hòa thế này, văn thần võ tướng đều đang nói ngoa, hơn nữa càng nói càng thái quá, càng khen càng không giống Bất Dạ Thành nữa.

"Bệ hạ, chúng thần nhất trí cho rằng Bất Dạ Thành của Đại Hạ quả là cảnh quan kỳ diệu của Đại Hạ, thứ nhất là thiên hạ yên bình, chứng minh khí tượng mạnh mẽ của Đại Hạ ta, thứ hai lại lợi dân lợi quốc, dân chúng mua muối vào bằng giá thấp, còn có cả Long Mễ và các đồ vật đa dạng khác, thứ ba còn có thể kiếm bạc, sau này tạo thành nguồn thuế cho triều đình.

"Ba việc thần vừa nhắc tới này, cả trong thiên hạ chỉ có mình Hầu gia có thể nghĩ ra."

"Thần hơi tò mò, Trường Ngự Sử, vì sao ngươi phải công kích và buộc tội Bất Dạ Thành Đại Hạ."

"Tuy rằng Dương Thượng Thư và Vương Thượng Thư có chút lỗ mãng, nhưng vẫn trong phạm vi hợp tình hợp lý, thuộc hạ trong bộ vất vả không thôi, nhất là trong những ngày hè nắng chói chang, nếu như có buôn bán lời lãi thì để cho thuộc hạ trải qua cuộc sống tốt hơn một chút thì có sai sao?"

"Trường Ngự Sử, rốt cuộc ngươi có rắp tâm gì vậy?"

Giờ khắc này, Quốc công mở miệng, lạnh lùng nhìn Trường Vân Thiên.

Con mẹ nó, muốn cắt đứt con đường làm giàu của ta? Ngươi sợ là chán sống rồi đi?

Lời này vừa ra, trong tức khắc bách quan trong triều bắt đầu công kích.

"Trường Ngự Sử, ngươi có rắp tâm gì?"

"Hầu gia làm nhiều chuyện cho Đại Hạ ta như thế, bây giờ lại tạo ra một Bất Dạ Thành lợi quốc lợi dân, tại sao vào miệng ngươi lại trở thành thứ tai họa quốc gia rồi?"

"Ta xem ra ngươi là đang ghen tị Thiên Mệnh Hầu của chúng ta, cho nên mới cố ý công kích?"

Âm thanh càng ngày càng dồn dập, càng kịch liệt, càng ngày càng khó nghe, đến cuối cùng dứt khoát không giả vờ nữa, có võ tướng chỉ thẳng vào cái mũi của Trường Vân Thiên bắt đầu chửi um lên.

"Cái loại như ngươi cũng xứng buộc tội Hầu gia của chúng ta? Ngươi có biết Hầu gia nhà ta cố gắng thế nào không?"

"Thật sự là loại người nào cũng có, ngay cả Hầu gia mà ngươi cũng dám công kích? Ngươi có tin là truyện này mà truyền ra thì dân chúng Đại Hạ sẽ chửi mắng ngươi thế nào không?"

"Thật là đáng giận, Hầu gia của ta cực nhọc khó khăn vì nước vì dân, thế mà trong mắt ngươi lại không đáng một đồng? Ngươi còn dám buộc tội Hầu gia của ta, con mẹ nó, hôm nay ông đây không đánh ngươi thì ông đổi thành họ Trường của ngươi luôn."

Văn võ cả triều càng nói càng kịch liệt, càng nói càng phẫn nộ, thậm chí có võ tướng đã muốn ra tay đánh người.

"Không được làm loạn."

Nhưng cũng vào lúc này, âm thanh của Hứa Ngôn vang lên.

Ông ta nhìn chăm chú vào văn võ cả triều, ánh mắt sắc bén.

"Đang đứng trên triều, còn ra thể thống gì nữa?"

"Muốn đánh thì chờ bãi triều rồi làm gì thì làm."

Nửa câu đầu nói xong, trong phút chốc có một đôi ánh mắt nhìn chằm chặp vào ông ta nhưng là nghe được câu sau thì coi như có thể chấp nhận.

Nhưng đối với Trường Vân Thiên, hắn ta không thể nhận đấy.

Rốt cuộc là tại sao thói đời lại thế này? Đây là triều đình tranh đấu sao?

Tại sao hoàn toàn không giống với trong tưởng tượng của hắn vậy.

Trường Vân Thiên là thật sự không biết làm sao nữa, hắn ta biết Cố Cẩm Niên có uy vọng cao, cũng biết trong bách quan có một bộ phận lớn ủng hộ Cố Cẩm Niên.

Nhưng chết sống thế nào hắn ta cũng không thể nghĩ được, toàn bộ văn võ cả triều lại ủng hộ cho Cố Cẩm Niên?

Đây căn bản là không phù hợp, không đúng với quy luật khách quan.

Tranh đấu trên triều đình này hoàn toàn là vì một mục đích, chính là lợi ích, Hộ Bộ, Lại Bộ, Hình Bộ, Binh Bộ và Cố Cẩm Niên không có liên quan quá lớn gì với nhau mới đúng chứ?

Cũng chỉ có Lễ Bộ và Công Bộ chiếm được lợi ích lớn từ Cố Cẩm Niên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận