Đại Hạ Văn Thánh

1170 Ổn định tai họa quận Nam Việt, loạn Ninh Vương, quân cờ quan trọng, Lục Vân của phủ Đại Đạo.(8)

Mà là tăng binh đến Tây cảnh.

Tin tức này chứa quá nhiều ý nghĩa.

"Quận Lũng Tây đã định, quận Đông Lâm cũng ổn định rồi, nghe nói Cố Cẩm Niên dùng Tiên khí, khống chế ổn định tai ương quận Nam Địa."

"Bây giờ vẫn không biết tình huống quận Giang Trung là gì, 50 vạn đại quân áp chế, thật sự có bạo loạn cũng sẽ không gây ảnh hưởng quá lớn."

"Triều đình tăng hai mươi vạn binh, muốn tới Tây cảnh, chúng ta rốt cuộc nên động thủ hay không động thủ đây?"

Ninh Vương lên tiếng, ông ta thật sự có chút tâm phiền ý loạn.

Trước mắt từ các loại thế cục có thể nhìn ra được, quận Giang Trung quả thật đã bắt đầu rối loạn, nếu không vì sao lại đột nhiên tăng hai mươi vạn binh?

Hơn nữa còn nhằm vào mục tiêu là Tây cảnh, hai cảnh Tây Bắc này, không phải là địa bàn của Ninh Vương ông ta sao?

Cố Cẩm Niên đã bắt đầu phòng bị.

Nếu ông ta vẫn ngồi im, chẳng phải là ngồi chờ chết thật sao?

"Vương gia."

"Triều đình tăng binh, không phải một chuyện xấu, chuyện này có nghĩa là phiền phức của quận Giang Trung càng lúc càng lớn."

"Trước mắt, chỉ cần đợi thêm ba tháng, quận Giang Trung tất nhiên bạo loạn, lúc đó chính là thời điểm xuất binh, thiên thời địa lợi nhân hoà đều có đủ, đối Vương gia mà nói, như có thần trợ giúp vậy."

Hầu Quân nói, mặc dù trước đó vài ngày ông ta đã phán đoán sai, nhưng chung quy vẫn là phụ tá đứng đầu của Ninh vương.

Vì vậy thời khắc mấu chốt, vẫn đứng ra khuyên can Ninh Vương bình tĩnh lại.

"Chờ đợi thêm nữa, Bản Vương lo lắng đêm dài sẽ lắm mộng."

Ninh Vương thở dài.

Hầu Quân nói, là lời nói thật.

Nhưng ông ta vẫn không chờ kịp.

"Vương gia, đúng là không thể động, nhưng Vương gia có viết thư để các vị phiên vương có thể chuẩn bị."

"Hai ba tháng này, cũng tranh thủ cho các vị Vương gia một chút thời gian để chuẩn bị cho tốt."

Hầu Quân lên tiếng, nói ra ý tưởng của mình.

Mà Ninh Vương lại hơi trầm tư.

Nhưng vẫn đồng ý với lời nói này.

"Đi viết thư đi."

Ninh Vương lên tiếng, nhẹ gật đầu.

Chẳng qua, ngay khi ông ta nói xong câu này không được bao lâu, một giọng nói đã vang lên ở bên ngoài.

"Vương gia."

"Bên ngoài phủ có khách tới, nói là bằng hữu tốt của Lãnh Tâm công tử, muốn tới bái phỏng Vương gia."

Theo giọng nói vang lên.

Trong thư phòng, Ninh Vương và Hầu Quân đều có chút tò mò.

Bằng hữu tốt của Lãnh Tâm công tử?

Nhi tử của ông ta ông ta biết rõ, hắn ta là một tên bại hoại từ đầu đến cuối, người có quan hệ tốt với nhi tử của ông ta, trên cơ bản cũng là kẻ giống nhau.

Chỉ là những người này, cũng không dám đến bái phỏng ông ta.

"Cho hắn vào."

Ninh Vương lên tiếng.

Lạnh nhạt ra lệnh.

Không bao lâu.

Một người đi theo người hầu của Ninh Vương đến bên ngoài thư phòng, sau đó có giọng nói vang lên.

"Học sinh Lục Vân, gặp qua Vương gia."

Giọng nói ôn hòa, không kiêu ngạo không tự ti.

"Vào."

Ninh Vương nói, trong lòng cũng có chút tò mò.

Cứ thế, một vị nam tử trên người mặc Nho bào, đi vào trong thư phòng.

Người này thân cao bảy thước, ngọc thụ lâm phong, trên mặt đeo một tấm mặt nạ, có chút kỳ lạ, nhưng cho dù mang mặt nạ, vẫn có một loại khí chất không nói rõ được.

Nhìn kỹ lại, cũng có cảm giác bất phàm.

"Ngươi không phải bằng hữu của Lãnh Tâm."

Ninh Vương nói thẳng.

Nhi tử mình có dáng vẻ gì tự mình biết, loại người này không có khả năng làm bằng hữu tốt với nhi tử mình.

"Vương gia anh minh."

Đối phương không hề bối rối, mà tán dương một câu.

"Ngươi là ai?"

Ánh mắt Ninh Vương rất bình tĩnh.

"Học sinh Lục Vân, từ phủ Đại Đạo tới."

Đối phương hơi làm lễ với Ninh vương.

"Phủ Đại Đạo?"

Nghe đến cái tên này, vẻ mặt của Hầu Quân không khỏi biến đổi, trong mắt Ninh Vương cũng lóe lên vẻ kinh ngạc.

"Ngươi tìm Bản Vương có chuyện gì?"

Ninh Vương lên tiếng, nhưng ngữ khí ôn hòa hơn trước đó rất nhiều.

"Giúp Vương gia vạch ra con đường sống duy nhất."

Lục Vân nói khẽ.

Lời này vừa được nói ra, Ninh Vương và Hầu Quân đồng loạt nhíu mày, lời nói này có vẻ hơi lớn lối đấy.

Vạch ra đường sống duy nhất?

"Khẩu khí thật lớn."

Hầu Quân không khỏi lên tiếng như vậy, nhìn chằm chằm vào đối phương.

Nhưng mà, đối phương không nói lời nào, không hề để ý tới Hầu Quân.

"Nói thử xem."

"Cái gì gọi là giúp Bản Vương vạch ra con đường sống duy nhất?"

"Bản Vương gặp nguy hiểm gì sao?"

Ninh Vương rất hứng thú nhìn về phía Đối phương, hỏi như thế.

"Vương gia."

"Ngài thật sự cho rằng, dân chúng quận Giang Trung sắp bạo loạn thật sao?"

Lục Vân lên tiếng.

Chỉ một câu nói, nháy mắt khiến hai người còn lại trong thư phòng trực tiếp im lặng, nhất là Ninh Vương.

Ông ta cực kỳ mẫn cảm với quận Giang Trung.

Mặc dù rất nhiều dấu vết đều biểu thị, quận Giang Trung sắp loạn, bất kể là tin tức gì, hay là cử động của triều đình, đều tạo dựng nên cảm giác quận Giang Trung muốn loạn.

Động lòng chính là như vậy, có một chuyện, trong lòng là hi vọng nó có thể thành, nhưng thỉnh thoảng lại lo lắng không thể thành được, thấp thỏm không yên.

Ninh Vương vì sao lại gấp gáp không thể chờ như thế?

Kỳ thật cũng là bởi vì nguyên nhân này, không phát binh ông ta cảm thấy sẽ có nguy hiểm.

Không ngồi lên Long ỷ, mọi thứ đều có thể biến hóa.

Bây giờ, người đến từ phủ Đại Đạo này đã đâm trúng chuyện mà nội tâm của ông ta không muốn nhìn thấy nhất.

Theo đó, cũng khiến ông ta hơi khẩn trương.

Đồng thời khiến ông ta không thể coi thường người trước mắt này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận