Đại Hạ Văn Thánh

860 Dương mưu đệ nhất Thiên cổ, Thôi ân lệnh! Kế định, trảm Ninh Vương!(3)

Tất cả người đọc sách, sau khi trở thành Đại Nho, hoặc có Nho đạo tâm đắc, muốn được người khác tán thành, nhất định phải tiến về Tắc Hạ Học Cung.

Cũng không phải nói được Tắc Hạ Học Cung tán thành, văn chương mới được người trong thiên hạ tán thành, mà Tắc Hạ Học Cung là một võ đài lớn, là sân khấu của người đọc sách.

Một nơi mà người đọc sách trong thiên hạ đều chú ý, nhất cử nhất động, người đọc sách thiên hạ đều sẽ chú ý.

Dù sao cũng tốt hơn việc ngươi không có tiếng tăm gì, chỉ có thể phát biểu văn chương của mình trong một cái thôn trang nào đó.

Coi như văn chương tốt đến mấy, cũng không có sức ảnh hưởng lớn gì.

"Cẩm Niên huynh, lần này đi Tắc Hạ Học Cung, ngu đệ rất chờ mong huynh lật đổ văn đàn."

Khổng Hiên lên tiếng, trong ánh mắt tràn đầy vẻ trông mong.

"Lật đổ văn đàn coi như thôi."

"Lần đầu tiên ta đi Tắc Hạ Học Cung, có thể được nhìn nhiều học hỏi nhiều thêm một chút là tốt rồi."

Cố Cẩm Niên không làm mộng đẹp này.

Tắc Hạ Học Cung, không phải đại hội thơ ca, ngâm hai câu thơ là được thông qua.

Sau khi ngươi nói ra học vấn của mình.

Nhất định phải giải thích rõ ràng, ít ra có thể giải thích thông suốt có suy luận, sau đó sẽ bị một đám người đến chất vấn, nói trực tiếp hơn là xoi mói ngươi.

Còn không phải loại xoi mói khách khách khí khí với ngươi, mà là bới móc cực kỳ âm hiểm, chứng minh thứ ngươi nói, không đáng một đồng.

Không sai, chính là đả kích ngươi.

Đồng thời ngươi tuyệt đối không thể tức giận, hay nói cách khác ngươi có thể giận, nhưng không thể không cho phép người khác khiêu khích.

Dù sao trong mắt thiên hạ, một cái học vấn mới, nhất định phải đạt được rèn giũa, nếu như không chịu nổi châm biếm, vậy cái học vấn này có vấn đề.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao có rất ít học thuật mới xuất hiện, ngươi nghĩ ra được mấy thứ không tệ, ngươi nói ra nhưng ai ngờ lại gặp phải đủ loại đả kích.

Sau đó hàng năm đều đến, kết quả chỉ có hai.

Hoặc, ngươi cuối cùng phát hiện học vấn của ngươi thật sự có vấn đề, cho nên từ bỏ.

Hoặc ngươi cuối cùng bổ sung xong học vấn của ngươi, được mọi người nhất trí tán thành, lúc đó ngươi sẽ có danh tiếng, nhưng vấn đề tới, có mấy người nguyện ý đi theo ngươi học tập đây?

Khẳng định là có, nhưng số lượng quyết định tất cả.

Ngươi dốc hết tâm huyết, trăm cay ngàn đắng, sau khi đạt được tán thành lại không thể phát huy, đây mới là chuyện đáng buồn nhất.

Cũng bởi vì những nguyên nhân này, nên Tân Học khó ra đời, phần lớn người đọc sách vẫn truy tìm theo con đường của bốn vị Thánh Nhân phía trước.

Học vấn có sẵn bày ra ngay trước mặt, chạy theo ngươi học tập học vấn mới, thành công còn tốt, còn nếu không thành công đó là lãng phí cả cả đời, không người nào dám lấy tiền đồ của mình ra đánh cược.

"Cẩm Niên huynh trưởng."

"Ngài quá khiêm tốn rồi, người có thể nói ra vì thiên địa lập tâm, há có thể không có Tân Học?"

"Có điều chỉ mới đến chuyến đầu tiên, quả thật nên học tập cho tốt, dù sao huynh trưởng còn trẻ, còn có nhiều thời gian."

Khổng Hiên đúng là điển hình của fan em trai hâm mộ Cố Cẩm Niên.

Cố Cẩm Niên không nói gì thêm.

Cứ thế.

Hai người đã tới kinh đô Đại Hạ.

"Khổng huynh, ngu huynh vào cung một chuyến, có chuyện gì, có thể đi thư viện tìm ta."

Đến kinh đô.

Cố Cẩm Niên chia tay với Khổng Hiên.

"Được, huynh trưởng, nếu như đi Tắc Hạ Học Cung, nhớ phải mang ta đi cùng đấy, trong khoảng thời gian này ta quả thật phải đến thư viện Đại Hạ, tìm Văn Cảnh tiên sinh nói vài chuyện."

"Được."

"Khổng huynh, chuyện của Khổng gia, ta sẽ vào cung cáo tri với bệ hạ, xin yên tâm."

Cố Cẩm Niên nhẹ gật đầu.

Đối với Khổng Hiên này, Cố Cẩm Niên cũng có hảo cảm, dù sao người này phân rõ lí lẽ, hơn nữa ân oán với Khổng gia kỳ thật cũng đã không có gì.

Hắn phải chịu thiệt, Khổng gia cũng phải chịu lỗ vốn rồi.

Hoà giải tất nhiên là tốt nhất.

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì Cố Cẩm Niên không muốn lãng phí thời gian vào Khổng gia.

"Đa tạ Cẩm Niên huynh trưởng."

"Vậy ngu đệ xin được cáo lui trước."

Khổng Hiên vô cùng vui sướng, chắp tay bái lạy Cố Cẩm Niên một cái, nói xong liền rời đi.

Khổng Hiên đi rồi, Cố Cẩm Niên cũng đi thẳng vào hoàng cung.

Trong kinh đô Đại Hạ.

Cố Cẩm Niên trở về rất khiêm tốn, không hề gióng trống khua chiêng, cứ như vậy đi thẳng đến hoàng cung.

Chờ đến hoàng cung, thị vệ ngoài cung ai nấy đều kinh ngạc không thôi.

"Chúng ta gặp qua thế tử điện hạ."

Bọn thị vệ cùng nhau hô to, nhưng có người lập tức lên tiếng.

"Còn gọi thế tử cái gì, phải gọi Hầu gia."

Tất cả mọi người vẫn không kịp phản ứng, trước kia xưng hô thế tử quen rồi, nhất thời khó mà đổi giọng.

"Không cần đa lễ."

Cố Cẩm Niên nhẹ gật đầu với mọi người, vẻ mặt ôn hòa, thẳng hướng vào hoàng cung.

Trong thiên hạ cũng chỉ có một mình Cố Cẩm Niên là có thể tùy ý tiến cung như thế.

Cố Cẩm Niên chân trước vừa vào cung.

Trong điện Dưỡng Tâm.

Vĩnh Thịnh Đại Đế ngay lập tức biết tin tức.

"Cẩm Niên vào cung rồi?"

Biết Cố Cẩm Niên vào cung, Vĩnh Thịnh Đại Đế lộ ra vui sướng vô cùng.

"Bẩm bệ hạ, Hầu gia đã tiến cung, chưa đầy nửa khắc nữa sẽ đến."

Ngụy Nhàn cười trả lời.

"Được."

Vĩnh Thịnh Đại Đế tràn đầy ý cười, chuyến này Cố Cẩm Niên đã đi rất lâu, cũng may không bỏ lỡ tết Nguyên Tiêu.

Toàn bộ Lễ bộ cũng đang khẩn trương hoàn thành đại điển sắc phong trong tết Nguyên Tiêu, phải đảm bảo là không có vấn đề gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận