Đại Hạ Văn Thánh

1073 Dám hỏi, chư vị hương thân phụ lão! Có can đảm tranh với trời hay không? (5)

Nhưng mà, thốt ra lời này, dân chúng từng người lại nhíu mày rồi.

"Khá lắm, tên này có phải là kẻ thù chính trị của Hầu gia không? Muốn để chúng ta gièm pha Hầu gia sao?"

"Ngươi có phải là người không?"

Có người phát giác được tình huống như thế nào, không khỏi lập tức lên tiếng, giận dữ mắng mỏ đối phương.

"Đám chó chết này, Hầu gia vì những người dân chúng ta cuồng chém tham quan, còn đem quân lương cho dân chúng chúng ta ăn, quay đầu các ngươi lại còn đối với Hầu gia sinh ra ý kiến? Các ngươi còn là người sao?"

"Lúc cứu tế các ngươi không ở đây. Hiện tại Hầu gia ổn định tình hình tai họa quận Giang Trung chúng ta, các ngươi liền muốn chọc chút thị phi ra sao? Các ngươi còn là người không?"

"Các vị hương thân phụ lão, đám người này nhất định là có vấn đề, đem bọn họ bắt lấy, toàn bộ bắt đến trong đại quân doanh đi. Hầu gia đối với chúng ta tốt như vậy, không thể để cho loại tiểu nhân này đạt được mục đích."

Từng tiếng nói vang lên.

Dân chúng là thật tức giận nổ tung, hành động của Cố Cẩm Niên còn rõ mồn một trước mắt mọi người.

Đám người này không nhớ công lao của Cố Cẩm Niên, còn ở nơi này nghĩ hết biện pháp, đi làm chuyện nói xấu Cố Cẩm Niên?

Làm sao không để dân chúng phẫn nộ?

Trong lúc nhất thời, không ít dân chúng động thủ, trực tiếp đem những người đọc sách này bắt đi, cũng không quản những người đọc sách này nói gì.

Toàn bộ bắt đến trong đại quân doanh.

Chờ sau khi Cố Cẩm Niên biết rõ chuyện này, không khỏi dở khóc dở cười nhưng hắn không có ra mặt, mà để cho Lý Thiện đi chuộc người.

Lý Thiện biết việc này, thần sắc hơi có vẻ bình tĩnh, nhưng ông ta không ra mặt mà để cho những Đại Nho của Ngự Sử đài ra mặt.

Trong đại doanh của Ninh Vương.

Trên đầu Hầu Quân thắt một dải lụa trắng, có chút yếu bệnh.

Chuyện hôm nay, để ông ta thật sự có chút khó chịu. Vốn cho rằng có thể thu hoạch được dân ý, lại không ngờ rằng bản thân trở thành một chuyện cười.

Ông ta tức giận, cũng không phải là bởi vì dân chúng không ăn, mà là chuyện này chính do bản thân nói ra. Kết quả này, ông ta không chịu nổi.

Ninh Vương sẽ không trừng phạt mình cái gì, nhưng mình ở trong lòng Ninh Vương sẽ bị giảm đi một chút sức nặng.

Đây mới là chuyện ông ta khó chịu nhất.

Đương nhiên, chủ yếu vẫn là ông ta mười mấy năm qua đều không phạm qua sai lầm. Lần này để ông ta thật sự là khó chịu, nhất thời trong cơn tức giận, mới làm một chút chuyện sai.

"Cố Cẩm Niên nói, ngày mai có thể định ra tai họa ở quận Giang Trung, Hầu tiên sinh thấy như thế nào?"

Lý Thiện lên tiếng, ông ta rất bình tĩnh, ngồi ở trước mặt Hầu Quân.

"Ngày mai sao?"

"Sau mười ngày nữa, hắn cũng làm không được."

"Tai họa ở quận Giang Trung, giải quyết như thế nào? Chỉ dựa vào mấy câu nói ư?"

"Trừ phi Cố Cẩm Niên có thể cung cấp một năm khẩu phần lương thực cho toàn bộ dân chúng quận Giang Trung, hoặc có thể bảo chứng tất cả dân chúng quận Giang Trung mọi người đều không lo cơm áo. Nếu không mà nói, hắn dựa vào cái gì có thể giải quyết?"

"Ta trước khi đến đã tra xét ruộng lúa, khô hạn vô cùng, chỉ có một chút nước, căn bản không đủ nuôi sống hoa màu."

"Đại hạn này ai biết có thể tiếp tục bao lâu?"

"Còn nữa, Cố Cẩm Niên đã làm một chuyện sai, một chuyện cực kỳ sai."

Hầu Quân lên tiếng, đối với lời nói của Cố Cẩm Niên hoàn toàn không tin.

"Chuyện sai gì?"

Lý Thiện hiếu kỳ hỏi.

"Tướng gia hẳn là nghe nói, dân chúng quận Giang Trung đặt không ăn thịt cá, chỉ ăn một chút cơm mà Cố Cẩm Niên vì bọn họ chuẩn bị chứ?"

Hầu Quân hỏi.

"Chuyện này biết rõ."

Lý Thiện nhẹ gật đầu, lúc tới đã nghe người ta nói qua.

"Vừa rồi Chu Mãn tới tìm ta, hắn báo cho ta một bí mật. Cố Cẩm Niên nói đây là lương thực cung cấp đặc biệt cho hoàng thất nhưng trên thực tế chỉ là nhúng vào đại lượng dược liệu trân quý. Cho nên bắt đầu ăn vô cùng mỹ vị, còn bổ sung tinh nguyên, cho nên những người dân này nghĩ lầm có thể kéo dài tuổi thọ gì đó."

"Đây đều là giả."

"Nhưng không thể không nói chính là, cơm gạo này lẫn vào một chút dược vật, đúng thật là mỹ vị vô cùng. Cố Cẩm Niên muốn lừa gạt dân chúng nhưng hắn không biết là, sau khi dân chúng ăn những cơm gạo này rốt cuộc không muốn ăn các loại cơm gạo khác rồi."

"Đây cũng là một tai hoạ ngầm."

Hầu Quân lên tiếng, nói ra chuyện này.

"Chu Mãn?"

"Lời hắn nói, ngươi tin không?"

Lý Thiện lên tiếng, hỏi như thế.

"Ta không tin người này nhưng chuyện này ta tin tưởng. Nếu không mà nói, vương triều Đại Hạ nơi nào có cái gì gọi là gạo cung cấp đặc biệt cho hoàng thất chứ? Mà Long mễ Đại Kim, dân chúng tầm thường không thể ăn, chuyện này, tướng gia hẳn phải biết chứ?"

Hầu Quân lên tiếng, ông ta căn bản không tin tưởng Chu Mãn, nhưng ông ta tin tưởng chuyện này.

"Đúng vậy."

"Nếu thật sự như thế."

"Vậy hắn ngày mai muốn làm gì?"

Lý Thiện cau mày nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận