Đại Hạ Văn Thánh

Chương 797 Trận đầu ở Đồng Quan, các phương rung động, Hung Nô không ném, lại xuất hiện đá lửa!(4)

Trong đại doanh chỉ còn lại hai người Cố lão gia tử và Cố Cẩm Niên.

Bây giờ đây, Cố lão gia tử vẻ mặt tươi cười, đồng thời cũng đưa mắt nhìn về phía tôn nhi mình, Cố Cẩm Niên.

"Cẩm Niên."

"Lần này công lao của ngươi đã vượt qua tất cả danh tướng của Đại Hạ."

"Có thể nói là một trận chiến thành danh."

"Những đá lửa thiên ngoại này, ngươi triệu hoán ra như thế nào vậy?"

Cố lão gia tử nói, trong lòng ông cũng tràn đầy hiếu kì nên nhìn Cố Cẩm Niên hỏi như thế.

Dù sao trận chiến này có ý nghĩa quá lớn.

Ảnh hưởng cực lớn.

Nói lớn, bình định chiến sự Tây Bắc, Hung Nô quốc nhất định không còn dám mạo phạm, trừ phi vương triều Đại Kim cùng vương triều Phù La dám công nhiên ủng hộ.

Nói nhỏ, lấy sức một người, diệt địch hai mươi lăm vạn quân, là danh tướng tuyệt thế, không, danh tướng tuyệt thế cũng không xứng tầm với Cố Cẩm Niên đánh trận chiến này.

Cho nên, ông rất hiếu kì Cố Cẩm Niên làm thế nào triệu hoán ra đá lửa.

Nếu như có thể triệu hoán được nhiều lần, vậy thì quá hoàn hảo, vương triều Đại Hạ thống nhất Đông Hoang, là chuyện ở trong tầm tay.

"Gia gia."

"Chắc là vì thiên thời địa lợi nhân hoà."

"Chính tôn nhi cũng không rõ là tình huống như thế nào, nhưng muốn làm ra một lần nữa, có lẽ sẽ rất khó."

Cố Cẩm Niên cười khổ.

Trên thực tế, từ sau khi thu binh, hắn cũng đang nghiên cứu, nhưng nghiên cứu đến nghiên cứu đi, phát hiện vật này không thể khống chế.

Giống như có liên quan đến Thiên mệnh.

Nhưng hắn không nắm bắt được cách thức.

"Như vậy à."

"Nếu không hãy thử lại một lần thử xem? Ngươi lại viết một bài thơ, xem thử có thể triệu hồi ra đá lửa thiên ngoại không?"

"Cứ nhắm ngay cảnh nội nước Hung Nô?"

Lão gia tử lên tiếng, đề nghị thử lại thử một lần.

"Chậc, vậy để ban đêm tôn nhi thử lại một chút đi."

"Bất quá, chắc là hi vọng không quá lớn, thứ này khả năng có quan hệ cùng Thiên mệnh, tôn nhi cũng không biết tình huống cụ thể."

Cố Cẩm Niên nói, hắn thật đúng là không nghĩ tới việc lại viết một bài thơ xem thử, nhưng cảm giác cho dù viết một bài, ảnh hưởng cũng rất lớn.

"Vậy cũng đúng."

“Được, ban đêm có thể thử một chút, không được thì thôi."

Lão gia tử thật ra cũng biết rõ làm gì có chuyện đơn giản như vậy.

Sau đó ông lại nhịn không được mà cảm khái.

"Chỉ tiếc gia gia lúc sinh thời, không thể ngựa đạp vương đình, uống ngựa hãn hải, không nghĩ tới vẫn phải kém một chút."

"Quả nhiên, thế hệ nào làm chuyện thế hệ ấy, gia gia già rồi, sinh thời có thể đoạt lại thành Thập Nhị là đã đủ."

"Chuyện ngựa đạp vương đình này, vẫn là để lại cho những người tuổi trẻ các ngươi làm đi."

Cố lão gia tử có chút thất vọng, nói đúng hơn là cảm thấy tiếc nuối.

"Gia gia, đó là chuyện sớm muộn, ngài càng già càng dẻo dai, sống đến hai trăm tuổi cũng không khó."

Cố Cẩm Niên vừa cười vừa nói.

"Hai trăm tuổi là không thể nào."

"Gia gia là võ giả, từ lúc tuổi còn trẻ đã chinh chiến, chém giết ác liệt, bị thương đến căn bản, muốn sống đến hai trăm tuổi sẽ rất khó."

"Có thể sống thêm được mười năm là gia gia đã mãn nguyện rồi."

Lão gia tử lên tiếng, chậm rãi nói.

Võ giả, rèn luyện Nhục Thân, chính xác có thể kéo dài tuổi thọ, trăm bệnh bất xâm, lão gia tử rất có khả năng bước vào đệ lục cảnh, thọ nguyên hai trăm cũng rất bình thường.

Nhưng thọ hai trăm tuổi, nhất định phải hiểu được đạo dưỡng sinh, vả lại không bị thương tổn đến căn bản.

Tương tự như các tướng quân chinh chiến, thường thì tuổi thọ của họ đều không cao, nguyên nhân là vì lần lượt tham gia chiến đấu nặng nề và từng bị rất nhiều vết thương trí mạng.

Người có thể ngồi lên vị trí quốc công, có ai không phải đi ra từ trong đống thi cốt? Trên người hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có vết thương cũ, thật ra có thể yên lành kết thúc ở tuổi trăm năm đã là chuyện tốt.

Có lẽ theo cách nói của Tiên gia, đây chính là nhân quả, có được ắt sẽ có mất?

"Gia gia, tôn nhi nhất định sẽ vì ngài mà làm ra thuốc trường sinh, gia gia cũng nhất định có thể nhìn thấy Đại Hạ phát triển nhanh chóng."

Cố Cẩm Niên chân thành nói.

"Ha ha ha ha."

"Không hổ là tôn nhi ngoan của gia gia, tốt, gia gia chờ ngươi tìm ra thuốc trường sinh."

Trấn Quốc Công vui mừng cười to.

Chung quy cũng là cháu trai của mình, không uổng công thương nó.

Nhưng tiếp theo, Cố lão gia tử nhìn qua Cố Cẩm Niên, chậm rãi nói.

"Cẩm Niên."

"Tiếp theo, con định làm gì?"

Ông hỏi.

"Đã đến lúc nghị hòa."

Cố Cẩm Niên nhẹ giọng trả lởi.

Mục đích của trận đầu chính là vì nghị hòa.

Nhưng bây giờ nghị hòa, cũng không phải là cầu hoà, mà là bắt Hung Nô quốc bồi thường, sau đó mới chấp nhận nghị hòa.

Đại Hạ nên làm đã làm, đánh cũng đã đánh, nếu như tiếp tục chinh chiến, thật ra cũng không có nhiều chỗ tốt.

Không nói đến cuộc chiến công thành có bao nhiêu rắc rối phức tạp, cho dù bệ hạ tăng thêm năm mươi vạn đại quân, muốn tiêu diệt Hung Nô quốc trong một lần, vương triều Phù La cùng vương triều Đại Kim sẽ không ngồi nhìn mặc kệ.

Có được chỗ tốt lớn nhất là có thể thu tay lại rồi.

"Đúng vậy."

"Nhưng nếu nước Hung Nô không đồng ý nghị hòa thì sao?"

Lão gia tử nhìn về phía Cố Cẩm Niên, hỏi như thế.

"Hung Nô không có khả năng không nghị hòa."

"Bọn họ bị tổn thất hai mươi lăm vạn tướng sĩ, chí ít số tướng sĩ đã giảm mạnh một phần ba, bọn họ lại tập kết ra một đại quân, vậy cũng phải chuẩn bị sẵn sàng bị vong quốc."

"Dù vương triều Đại Kim cùng vương triều Phù La đưa ra viện trợ lớn nhất, Hung Nô cũng phải nghĩ lại cho kỹ."

"Hơn nữa, nếu bọn họ thật sự dám tập kết tướng sĩ, tôn nhi không dám nói nhất định có thể tiếp tục triệu hồi ra đá lửa thiên ngoại, nhưng chế tạo ra dị tượng có ảnh hưởng nhất định, hẳn là sẽ không có vấn đề quá lớn."

"Chỉ cần ngưng tụ dị tượng, sĩ khí quân ta tất nhiên sục sôi tăng vọt, sĩ khí như vũ bão, chỉ cần có tôn nhi ở đây, tướng sĩ Đại Hạ ta sẽ có tự tin tuyệt đối."

"Bây giờ gia gia cần phái người đi lan truyền một số lời nói ra ngoài, chuyện này tất nhiên có thể định."

Cố Cẩm Niên nói ra ý tưởng của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận