Đại Hạ Văn Thánh

Chương 1449 Minh ngộ Thánh đạo, chân lý thiện ác, Cố Cẩm Niên thành Thánh! Đại đạo chung vui! (4)

Không bao lâu sau, Vương thị đã trở về, bà ấy mua một ít đồ ăn, đang bận trước bận sau nấu cơm trong bếp.

Không phải Cố Cẩm Niên không muốn giúp đỡ, mà vấn đề là ở thân phận của đối phương, đây là thời cổ đại, nếu như chính mình ra tay giúp đỡ thì ngược lại còn sẽ rước lấy lời ra tiếng vào.

Cho nên, Cố Cẩm Niên chỉ có thể nói với Vương thị đừng nhọc sức, làm thế nào cũng được.

Chẳng qua, nhà có khách đến thăm, đương nhiên sẽ không thể đạm bạc được.

Cứ như thế, sau nửa canh giờ, một mâm thức ăn thịnh soạn được bưng lên bàn cơm trong đại đường, Cố Cẩm Niên cũng nhân cơ hội này hỏi vài việc.

Cơ bản là về vấn đề ăn ở gì đó, cụ thể là vấn đề giải quyết hậu quả, quận thủ quận Giang Trung có sắp xếp thật tốt cho cô nhi quả phụ hai người hay không.

Dù sao căn nhà này chỉ có bốn vách tường, không giống với tưởng tượng của Cố Cẩm Niên, mặc dù không nhất định phải xanh vàng rực rỡ, nhưng ít ra không nên như thế này.

Đối với vấn đề của Cố Cẩm Niên, Vương thị lắc lắc đầu.

"Quan phủ đã cho ta không ít sự trợ giúp, dân chúng trong huyện cũng chăm sóc mẫu tử ta, nhưng phu quân của thiếp thân từng nhắn nhủ rằng không có công không thể hưởng, hiện giờ thiếp thân đã giao một ít ruộng đất trong nhà cho dân chúng, bọn họ không lấy bạc của chúng ta, mỗi tháng cũng có đồng ra đồng vào."

"Quan phủ cũng đã giúp đỡ nhi tử của ta nhập học, tất cả đều tốt."

Vương thị nói xong, nguyên nhân rõ ràng cũng khiến cho Cố Cẩm Niên càng thêm kính nể Vương Nguy, cũng kính nể cả Vương thị.

Nhưng vào lúc này.

Một đứa trẻ đi đến.

Chắc khoảng mười ba mười bốn tuổi, khắp người toàn bụi bẩn, trên mặt cũng có một ít vết thương, chắc là có xung đột với ai ở bên ngoài.

Nhìn thấy cảnh này, Vương thị đứng bật dậy, trong giọng nói hơi mang sự trách cứ, nhưng vẫn cứ là chà lau sạch sẽ vết thương của cậu bé, vỗ vỗ phủi sạch tro bụi trên quần áo.

Rất nhanh, Vương thị dẫn con trai đi tới.

"Vân nhi, mau chào thúc thúc đi."

Vương thị mở miệng, bảo Vương Vân chào Cố Cẩm Niên.

Nhưng đứa bé này thể hiện ra thái độ rất rõ ràng, chỉ nhìn thoáng qua Cố Cẩm Niên một cái, tùy tiện gọi tiếng thúc thúc rồi ngồi lên bàn ăn cơm, cũng không quan tâm nhiều như vậy.

Nhìn thấy cảnh này, Vương thị hơi xấu hổ, nhịn không được lên tiếng giải thích.

"Huynh trưởng, thường ngày phu quân ta mang nhiều việc chung, khó có thể chăm sóc nhi tử nên có chút không biết cấp bậc lễ nghĩa, còn thỉnh huynh trưởng thứ lỗi."

Vương thị mở miệng, tuy rằng lời nói là không vừa lòng với hành vi cử chỉ của con mình, nhưng giờ đây nàng ấy cũng chỉ còn lại đứa con này, tận sâu đáy lòng vẫn là thương yêu.

Thấy một màn này, trong lòng Cẩm Niên không khỏi thở dài, sau đó lên tiếng, nói.

"Tẩu tử, ta có chút quan hệ với Thiên Mệnh Hầu Cố Cẩm Niên, nếu như tẩu tử tin tưởng thì qua mấy ngày nữa ta sẽ bàn bạc với Cố Cẩm Niên một chút, xem có thể đưa nhi tử của Vương công tới kinh đô, để Thiên Mệnh Hầu chăm sóc được phần nào? Hoặc là đưa tới thư viện Đại Hạ để học tập và rèn luyện.”

Hắn mở miệng nói vậy.

Đối với Vương Nguy, Cố Cẩm Niên vẫn luôn cảm thấy mắc nợ, hiện giờ lại có cô nhi quả phụ ở đây, đương nhiên muốn đưa tay giúp đỡ một chút.

Nghe nói như thế, Vương thị có chút kinh ngạc.

"Này..."

Nếu như là trợ giúp những phương diện khác thì chỉ sợ Vương thị sẽ từ chối luôn, nhưng nghe được có thể đi theo Cố Cẩm Niên, ở lại bên người hắn học tập, cũng hoặc là đi tới thư viện Đại Hạ để rèn luyện, thân là mẫu thân đương nhiên không muốn từ chối, đây chính là học phủ tốt nhất Đại Hạ.

Ai mà không hy vọng nhi tử của mình có một tiền đồ xán lạn?

"Tẩu tử cứ yên tâm, quan hệ giữa ta và Cố Cẩm Niên rất tốt, chỉ cần nói hai câu thì mặc kệ thế nào cũng có thể giúp cho lệnh tử tới được thư viện Đại Hạ để học tập."

Cố Cẩm Niên mở miệng.

Mà Vương Vân đang ngồi trên bàn cơm đã có chút phản cảm.

"Ta không đi."

"Nương, dù thế nào ta cũng không đi."

Rất rõ ràng, Vương Vân đang trong kì phản nghịch.

"Không được nói bậy."

Vương thị trừng mắt liếc con mình một cái, Vương Vân không để ý tới, đặt bát xuống bàn rồi đi về phòng của mình.

Thấy một màn như vậy, Vương thị cũng không có cách nào, nhưng suy nghĩ vẫn đặt trên việc để Vương Vân tới thư viện Đại Hạ.

"Nếu huynh trưởng thật sự có thể giúp cho Vân Nhi học ở thư viện Đại Hạ, thiếp thân vô cùng cảm kích."

Cân nhắc một lúc, Vương thị gần như không do dự quá lâu, dứt khoát đồng ý với yêu cầu của Cố Cẩm Niên.

"Được."

"Vậy tẩu tử chớ vội, tại hạ sẽ xử lý cẩn thận, chờ mấy ngày nữa thôi triều đình sẽ phái người tới đây."

Cố Cẩm Niên lên tiếng.

"Đa tạ huynh trưởng."

"Đại ân đại đức của huynh trưởng, thiếp thân suốt đời khó quên, phu quân của ta có một hão hữu như ngài, quả thật là có phúc."

Vương thị hơi kích động, thậm chí quỳ xuống trước mặt Cố Cẩm Niên.

Nhưng bị Cố Cẩm Niên cản lại.

Sau đó, Cố Cẩm Niên qua quýt ăn mấy miếng, lại tế bái Vương Nguy một phen rồi đi khỏi đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận