Đại Hạ Văn Thánh

862 Dương mưu đệ nhất Thiên cổ, Thôi ân lệnh! Kế định, trảm Ninh Vương!(5)

Nhưng lòng dạ của Ninh Vương, người qua đường cũng biết.

Chẳng qua, Ninh Vương dù sao cũng là đại thần tòng long, vả lại thế lực rất mạnh, nếu thật sự muốn chém giết cùng Ninh Vương, nói thật nội bộ tất nhiên loạn thành một đoàn.

Nội bộ hỗn loạn cũng không sợ, sợ là thời điểm nội loạn, giặc ngoài liền xuất hiện.

Do đó vương triều Đại Hạ dùng chính sách với Ninh Vương rất đơn giản.

Đợi.

Đợi Ninh Vương tự chết.

Tạo phản cũng không phải muốn là tạo được, dù sao thiên thời địa lợi nhân hoà, thiếu một thứ cũng không được, thiếu một cái cũng sẽ thất bại.

Trừ phi Ninh Vương không quan trọng chuyện làm Hoàng đế hay không, chỉ đơn giản ghê tởm Vĩnh Thịnh, bằng không, Ninh Vương muốn tạo phản thì nhất định phải nghỉ ngơi dưỡng sức, phát động dư luận, tìm đúng thời cơ hành động.

Nếu không, nghĩ cũng đừng nghĩ.

Do đó, giết Lý Lãnh Thu không phải một chuyện tốt.

Nó sẽ cho Ninh Vương một cơ hội để tạo phản.

Bây giờ chuyện giết dân mạo xưng phỉ, chính xác là cơ hội ngàn năm có một, nếu như bắt lấy điểm ấy, đem tất cả chứng cứ phạm tội bày ra, công khai với bên ngoài, Ninh Vương tất nhiên sẽ mất đi dân tâm.

Nếu tội danh chắc chắn, đến lúc đó dù Ninh Vương muốn tạo phản cũng khó.

Cho nên đối với Vĩnh Thịnh Đại Đế mà nói, không động tâm là không có khả năng.

Nhưng Vĩnh Thịnh Đại Đế vẫn thở dài.

"Cẩm Niên, sự việc Tây Bắc, không đơn giản như vậy."

"Cho dù trẫm tra rõ đến cùng, tra ra chuyện này có quan hệ với Ninh Vương, thì có thể làm gì nào? Đơn giản là buộc hắn ta trực tiếp tạo phản."

"Hắn ta cũng có thể tuyên bố, là trẫm muốn giết hắn, cho nên đã tùy tiện tìm một cái lý do."

Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng, ông rất động tâm, nhưng ông càng biết rõ, đến cấp bậc như Ninh Vương này, ngươi định tội hay không định tội hắn đều không có bất kỳ tác dụng gì.

Dân chúng tin hay không là một chuyện, nhưng có thể tìm ra chứng cứ hay không lại là một chuyện nữa.

Người chưa từng tạo phản có lẽ sẽ không hiểu, nhưng đối với người từng tạo phản mà nói, Vĩnh Thịnh Đại Đế thế nhưng rất rõ ràng.

Chỉ cần dư luận không nghiêng về một phía là có thể tạo phản.

Nghiêng về một phía mới thật sự đáng sợ, chỉ lợi dụng lòng đồng tình thôi cũng đủ rồi.

Dù sao chuyện tạo phản, nói một câu không dễ nghe, dân chúng không hi vọng nó xảy ra, nhưng khi nó xảy ra họ đâu có năng lực gì mà ngăn cản?

Chỉ có thể hi vọng đánh xong nhanh chút, mặc kệ người nào thắng, thu xếp ổn thỏa là được.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, triều đình nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định chờ đợi.

Đợi Ninh Vương chết tự nhiên.

"Thần biết rõ."

"Nhưng chỉ cần bệ hạ tra rõ việc này, thần có biện pháp giải quyết loạn phiên vương hoàn toàn."

Cố Cẩm Niên thản nhiên lên tiếng, trong ánh mắt tràn đầy chắc chắn.

"Giải quyết hoàn toàn loạn phiên vương?"

"Cẩm Niên? Ngươi đang nói cái gì?"

"Cái này không thể nói bậy."

Lúc này, Vĩnh Thịnh Đại Đế ngồi không yên.

Vốn cho rằng Cố Cẩm Niên bởi vì chuyện Ninh Vương, từ đó sinh ra phẫn nộ, không ngờ Cố Cẩm Niên còn nói có thể giải quyết hoàn toàn phiên vương chi loạn?

Loạn phiên vương, thế nhưng là phiền toái lớn nhất của vương triều Đại Hạ, nếu có thể giải quyết, đời sau đều có thể noi theo, đây là chuyện cực kỳ tốt đấy.

Vĩnh Thịnh Đại Đế nhìn qua Cố Cẩm Niên, trợn cả mắt lên.

"Bệ hạ."

"Thần có một kế, tên là ‘Thôi ân lệnh’."

Cố Cẩm Niên lên tiếng.

Hắn nói ra ý tưởng của mình.

Phiên vương chi loạn, đơn giản là đất phong tập quyền, trở hoàng đế một phương, na ná với các nước chư hầu.

Thái tổ Đại Hạ lúc đương thời đã phân phong quốc thổ, để con cháu đời sau trấn thủ, đơn giản chỉ nghĩ người trong nhà quản tốt việc của mình.

Có tư tâm đó là chuyện hợp tình hợp lý.

Nhưng sai là sai ở trên thân người một nhà.

Đối với Nho đạo mà nói, chỉ cần Hoàng đế không phải ngoại nhân, chẳng qua là đại nhi tử thượng vị hoặc tiểu nhi tử thượng vị, đụng phải thần tử trung lương thà chết chứ không chịu khuất phục, nhưng phần lớn quan viên hoặc người đọc sách làm sao có thể có khí phách này?

Cố Cẩm Niên cũng không chắc có khí phách này.

Mà đối với Thái tổ, khẳng định ông đã từng suy xét chuyện họa loạn phiên vương, nhưng Thái tổ cũng là người, nói cho cùng dù thật sự phát sinh chuyện ông không muốn nhìn thấy, nhưng vương triều vẫn là của dòng họ Lý gia.

Nếu vẫn là của Lý gia, có thể nói gì nữa?

Lui một bước, có thể bị người trong nhà tạo phản, vậy cũng chứng minh vị hoàng đế này vô dụng, đổi lại rơi vào trong tay ngoại nhân, còn không bằng phù sa không chảy ruộng người ngoài.

Cố Cẩm Niên hoàn toàn có lý do tin tưởng, năm đó Thái tổ là có suy nghĩ này.

Đương nhiên cũng thiết lập rất nhiều hạn chế, như phiên vương không thể tùy tiện vào kinh thành, vào kinh thành chính là tội lớn mưu phản.

Nhưng những thứ này đều vô dụng, người thực sự muốn tạo phản, luôn có thể tìm ra một vài lỗ hổng trong văn tự.

Chỉ là “Thôi ân lệnh” không giống.

Thôi ân lệnh, có thể giải quyết loạn phiên vương rất hiệu quả.

"Thôi ân lệnh?"

"Nhanh nói tỉ mỉ."

Dáng vẻ Vĩnh Thịnh Đại Đế hoàn toàn rửa tai lắng nghe, ông nhìn qua Cố Cẩm Niên, rất kỳ vọng.

"Bệ hạ."

"Kế này cực kỳ đơn giản."

"Chỉ cần bệ hạ ban bố một đạo thánh chỉ, từ nay về sau, xóa bỏ phân chia trưởng ấu phiên vương, cho trưởng tử kế thừa năm phần gia sản, bao gồm vương vị, mà thứ tử kế thừa năm phần gia sản còn lại, và cũng có thể phong tước hầu."

"Nâng đỡ ấu tử và con thứ, tán thành đối phương, không đến hai mươi năm, bên trong Đại Hạ sẽ không còn vương gia độc quyền."

"Chẳng qua, kế này muốn bình loạn phiên vương một cách hoàn toàn, thì bệ hạ nhất định phải làm ba việc."

Cố Cẩm Niên lên tiếng, nói ra nội dung của Thôi ân lệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận