Đại Hạ Văn Thánh

Chương 309 Thơ của Cố Cẩm Niên lưu danh thiên cổ! Hóa thành linh hồn của quân đội! Bảo hộ núi sông! Trấn áp quốc vận!(9)

Ở thời khắc mấu chốt, lên tiếng giảng hoà. Không hi vọng song phương tiếp tục tranh đấu. Mặc dù hắn tin Trấn Quốc Công dám động thủ nhưng dù sao thịnh hội như thế mà động thủ thì xấu hổ mất mặt, cực kỳ phiền phức.

“Há miệng là sứ thần các nước, ngậm miệng cũng là sứ thần các nước.”

“Lão phu cũng một mực hiếu kì, hậu đại của Khổng gia có phải có trăm dòng máu khác nhau không?”

“Làm sao chỉ biết đến nước khác, không biết Đại Hạ?”

“Kỳ quái.”

Cố lão gia tử tiếp tục mở miệng, hắn không để ý đến Tô Văn Cảnh mà vẫn tiếp tục châm chọc như cũ.

“Trấn Quốc Công.”

“Khổng gia ta đã đắc tội ngươi ở chỗ nào? Làm nhục như vậy, chẳng lẽ ngươi thật sự coi mình là người đệ nhất Đại Hạ? Nơi này là thi hội Đại Hạ, một ngày long trọng như thế mà ngươi ở chỗ này phát ngôn bừa bãi xem ra tin đồn là có thật. Cố gia các ngươi quả nhiên là vô pháp vô thiên. Ngay cả bệ hạ cũng không để vào mắt.”

Lúc này giọng nói của Khổng Vũ vang lên.

Hắn thật sự không nhẫn nhịn được Trấn Quốc Công nhục nhã như vậy.

----------------------------------

Nhưng giọng nói vang lên.

Trong nhất thời, không ít người nhíu mày.

Chuyện này không đến phiên Khổng Vũ mở miệng.

Quả nhiên chỉ trong nháy mắt, ánh mắt Trấn Quốc Công lại rơi vào trên người Khổng Vũ.

Trong chốc lát, chân khí Võ đạo giống như biển gầm tràn ngập, ánh mắt Cố lão gia tử bình tĩnh nhưng Khổng Vũ lại có cảm giác như đang bị nhìn chằm chằm.

Toàn thân khó chịu, nội tâm sinh ra sợ hãi.

“Gia gia.”

“Để tôn nhi đến giải quyết.”

“Ngài ở đây xem kịch là tốt rồi.”

Cũng đúng lúc này, giọng nói của Cố Cẩm Niên vang lên, ngăn cản gia gia nhà mình.

Mà sau khi Cố Cẩm Niên nói, Cố lão gia tử trực tiếp thu liễm khí thế. Vẻ mặt tươi cười nhìn Cố Cẩm Niên.

“Tốt tôn nhi.”

“Gia gia nghe lời ngươi.”

Cố lão gia tử cười ha hả, hoàn toàn không có cảm giác lộ ra sát cơ kia.

Mà đám người ở đại điện cũng nhẹ nhàng thở ra.

Không thể không nói, Trấn Quốc Công quả thật đúng là cưng chiều Cố Cẩm Niên. Tô Văn Cảnh nói mà Cố lão gia tử đều không nghe nhưng Cố Cẩm Niên nói thì Cố lão gia tử lập tức thu tay lại.

Thật đúng là người thân.

Lão gia tử trở lại vị trí thứ nhất bên phải, thoải mái ngồi xuống.

Mà Khổng Vũ cũng trở về vị trí bên trên của mình, sắc mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt luôn dừng ở trên người Cố Cẩm Niên.

Cảm nhận được ánh mắt của đối phương, Cố Cẩm Niên không nói gì mà chỉ chậm chạp mở miệng.

“Ngươi nhìn cái quái gì?”

Mặc dù không phát ra tiếng nhưng dựa vào khẩu hình, nháy mắt Khổng Vũ đã hiểu rõ Cố Cẩm Niên đang nói cái gì. Sắc mặt lập tức càng thêm khó coi, nhưng mà cũng không tiếp tục nhìn Cố Cẩm Niên.

Một đạo oán khí cũng theo đó vọt đến.

Khiến cho trái oán khí thứ hai thành thục.

Keng.

Keng.

Keng.

Cũng đúng vào lúc này, một hồi tiếng chuông vang lên.

Sau một khắc, giọng nói của thái giám vang lên.

“Thánh thượng giá lâm.”

Giờ khắc này, bất kể là trong điện hay ngoài điện.

Mọi người đều cùng đứng dậy.

Mà trên đại điện Vĩnh Thịnh Đại Đế chậm rãi xuất hiện.

“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Trăm miệng một lời nói.

“Bình thân.”

Vĩnh Thịnh Đại Đế mở miệng, sau đó ngồi xuống.

Cũng đúng lúc này, Nguỵ Nhàn đi về phía trước môt bước, từ từ nói.

“Thi hội Đại Hạ, chính thức bắt đầu.”

“Ban rượu.”

Nguỵ Nhàn lên tiếng.

Lập tức cung nữ trong điện vì mọi người rót đầy rượu trong chén.

“Thịnh hội lần này, đề thứ nhất là từ Tô Văn Cảnh của thư viện Đại Hạ ra đề mục.”

“Người đứng đầu sẽ được ban thưởng một viên Vương châu Đại Hạ, một vạn hoàng kim, mười hai kiện văn phòng tứ bảo của Hoàng tộc và một bút ngọc giao long.”

“Thịnh yến bắt đầu.”

Nguỵ Nhàn lên tiếng, thi hội Đại Hạ đề thứ nhất từ vương triều Đại Hạ ra đề mục.

Đây là vật ban thưởng.

Loại thi hội này không có khen thưởng quá tốt mà đơn giản chính là vinh dự. Còn Văn phòng tứ bảo của Hoàng thất cùng với bút ngọc giao long đều chỉ là ban thưởng tượng trưng mà thôi.

Mà Vương châu Đại Hạ mới chính là vật mấu chốt.

Đối với tài tử Đại Hạ mà nói thì viên châu này chính là làm rạng danh tổ tông.

Mà đối với tài tử nước khác mà nói đây cũng là một loại biểu tượng.

Tỷ thí giữa văn nhân điều quan trọng vẫn là vinh quang chứ không phải vật chất.

Nhưng đối với Cố Cẩm Niên mà nói thì vạn lượng hoàng kim càng thêm hấp dẫn.

Cũng không biết đồ chơi này có phải là đồng thau hay không.

Lập tức.

Thịnh hội bắt đầu.

Ca cơ đăng tràng, bắt đầu diễn tấu ca múa.

Bên trên thịnh hội, ngàn người nâng chén, bắt đầu uống rượu làm vui.

Mà phía ngoài cung điện.

Pháo hoa bốn phía, tiếng chuông vang vang cũng tuyên cáo thi hội Đại Hạ mở ra.

Trong Kinh đô, bách tính reo hò. Mỗi một con đường đều lộ ra náo nhiệt khác thường, du khách như mây, một số quán trọ cũng lục tục tổ chức trò chơi làm thơ.

Đây là một trong số ít khánh điển nên bách tính tất nhiên vui vẻ.

Nhất là pháo hoa bên ngoài cung điện càng sáng chói vô cùng, biểu tượng cho huy hoàng thịnh thế.

Như thế.

Qua ba lần rượu.

Lại thêm sau khi biểu diễn ca múa kết thúc đã qua một canh giờ.

Bầu không khí trong điện càng ngày càng cao hơn.

Cũng đúng lúc này.

Tô Văn Cảnh đứng dậy.

Bên trong đại điện dần dần an tĩnh lại.

“Hôm nay.”

“Đề thứ nhất của thi hội Đại Hạ.”

“Lấy thành Thập Nhị nơi biên cảnh làm đề.”

Giọng nói của Tô Văn Cảnh chậm rãi vang lên.

Tất cả mọi người đều nhìn hắn.

Nhưng sau khi nghe thấy đề mục này..

Trong lúc nhất thời, đại điện nháy mắt an tĩnh lại.

Mà lúc này, mấy tên thái giám đi đến tay cầm một cuộn tranh, sau đó chậm rãi mở ra, thu hút ánh nhìn của mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận