Đại Hạ Văn Thánh

1737 Đại thế yên tĩnh, hắc ám vô cùng, đêm tối vĩnh hằng trước nay chưa từng có, dị tượng rung động thế gian.(4)

"Đúng vậy, đã chèn ép đến mức này, thêm một chút nữa chẳng nhẽ không tốt sao?”

"Ta cảm thấy cũng ổn đấy.”

"Cho thêm một chút cũng không sao, sau đó để đám thiên kiêu này cướp đoạt bảo vật và cơ duyên ở các Núi Thần cho chúng ta cũng được, cũng không tính là thua lỗ gì.”  

"Đúng, cách này cũng được, sau này sẽ có nhiều Núi Thần khôi phục lại, khắp nơi đều là thiên tài địa bảo, những tạo hóa chúng ta cho bọn chúng, sau này sẽ lấy lại hết.”

Một số ý niệm cũng vang lên tán đồng cách làm này.

Cách làm này không tồi, trước bồi dưỡng thiên kiêu Đại thế, sau bắt bọn chúng đi tìm kiếm bảo vật ở Núi Thần, cũng có thể thu được nhiều chỗ tốt.

Nhất thời các vị Nhân Vương đều trầm mặc suy nghĩ.

Đại khái chỉ một hồi sau.

Cuối cùng một ý niệm vang lên.

"Không cần tìm kiếm quá nhiều tạo hóa ở núi Thần, ừm thì chỉ cẩn không lỗ là được.”

"Nếu chúng ta tiếp tục cho tạo hóa mà vẫn không lỗ, thì cũng được, dù sao mục tiêu của chúng ta là Khí vận Đại thế, những thứ này kia cũng không quá quan trọng."

"Nếu có thể cướp đoạt càng nhiều Khí vận Đại thế thì càng tốt, Cổ Thiên Đình sẽ khôi phục nhanh chóng, nói không chừng có thể khiến cho Cổ Thiên Đình hoàn toàn khôi phục như ban đầu, nếu thế thì chúng ta sẽ càng lợi hơn ấy chứ.”

Các Nhân Vương đều tán đồng phương án này.

"Vậy thì tốt, cứ theo phương án này mà làm đi.”

Cuối cùng, chư vương đều đã thống nhất ý kiến.

"Nhưng mà phải để các Đại tộc khác đưa thêm tài nguyên, không thể chỉ một mình Thượng Cổ Nhân tộc ta phải bỏ ra được."

Có một cường giả lên tiếng, người này không phải một trong chín vị Nhân Vương, nhưng cấp bậc cũng rất cao, cũng không chênh lệch nhiều lắm.

"Đúng, để bọn họ bỏ ra chút đỉnh đi.”

"Đây là lần cuối cùng.”

"Được.”

Sau cùng, chư vương đồng ý cho thêm tạo hóa.

“Mười ngày sau, nếu Kỳ Lân Các vẫn không có dị tượng gì xảy ra, sẽ bắt đầu ban tặng tạo hóa.”

Đây là giọng nói của Lôi Vương, ông ta đang nói cho Trường Vân Thiên nghe.

Mười ngày, ông ta muốn xem thử Cố Cẩm Niên có thể lấy ra kinh văn tuyệt thế hay không, nếu hắn có thể lấy ra kinh văn tuyệt thế thì việc cho đám thiên kiêu đương thời thêm tài nguyên cũng chẳng có ích gì nữa, mà nếu hắn không lấy ra được kinh văn gì, thì cho tí tài nguyên cũng không tính tổn thất bao nhiêu. 

Thật ra bọn họ cũng chẳng muốn tiêu tốn tài nguyên cho đám Nhân tộc đương thời này.

Mà đối với Trường Vân Thiên đang răm rắp quỳ gối bên ngoài đại điện, vừa nghe được âm thanh này, giống như bắt được tinh tú trên trời, không khỏi vui mừng. Thật ra trong lòng hắn ta rất sợ chư vương sẽ chán ghét hắn ta, sau đó sẽ trừng phạt khốc liệt.

Thật không ngờ, chư vương lại đồng ý.

Trong lúc nhất thời, Trường Vân Thiên nhịn không được quỳ rạp trên mặt đất, điên cuồng dập đầu, vô cùng vui sướng.

"Đa tạ tổ tông! Đa tạ tổ tông!”

Trường Vân Thiên nhanh chóng đứng dậy, chạy về Tiệt Thiên giáo.

Sau khi Trường Vân Thiên đi.

Trong đại điện lại vang lên giọng nói.

"Các ngươi đoán xem, liệu Cố Cẩm Niên có thể lấy ra được kinh văn đứng đầu vạn kinh hay không?”

Một vị Nhân Vương lên tiếng, giọng nói lộ ra vẻ hiếu kì.

"Nếu lấy ra Cổ kinh thì cũng không phải chuyện gì khó, với thành tựu của hắn, đúng là có thể, dù sao thì hắn cũng là người nhận được Khí vận Đại thế.”

"Nhưng nếu dám nói là kinh văn đứng đầu vạn kinh, đây là chuyện không thể.”

"Đúng vậy, đứng đầu vạn kinh ư? Hừ, ngay cả Thượng Cổ Nhân tộc như chúng ta còn không thể, hắn lại dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như thế?”

"Loại kinh văn như thế, hoặc là bây giờ lập tức tụng niệm, hoặc là từ bỏ tranh đoạt thiên kiêu với chúng ta, hắn đang trong thời gian ngộ Đạo, bây giờ không thể giải quyết tình hình trước mắt.”

Một số giọng nói vang lên, bọn họ cũng cho rằng Cố Cẩm Niên không thể lấy ra được kinh văn đứng đầu vạn kinh.

Lời nói của những người này, không phải là xem thường hay khinh miệt gì Cố Cẩm Niên, mà là thông qua nhưng sự việc mà bọn họ trải qua để chứng thực và đưa ra kết luận. 

"Được rồi, trước tiên cứ xem tình hình thế nào đã.”

Bây giờ thảo luận đề tài này cũng chẳng có ích lợi gì, dù sao thì cũng phải đợi xem kết cục đã.

Mà lúc này.

Nửa khắc sau.

Trường Vân Thiên trở lại đại điện của Tiệt Thiên giáo, hắn ta không nói gì, nhưng ý cười trên mặt lại không kìm chế nổi, mọi người nhìn thấy thì để hiểu ra, chuyện này ổn thỏa rồi. 

"Chư vị.”

"Chờ mười ngày.”

Trường Vân Thiên chầm chậm lên tiếng.

Giọng điệu đầy kiêu ngạo bá khí.

Cả đám người đều lần lượt tươi cười, cũng không nói thêm gì nữa.

Cứ như thế.

Sự chú ý của toàn bộ người trong thiên hạ lại đổ dồn về Kỳ Lân Các.

Tất cả mọi người đang chờ đợi kỳ tích.

Tô Văn Cảnh.

Vĩnh Thịnh Đại Đế.

Trung Châu Đại Đế.

Những người đã từng quen biết Cố Cẩm Niên đều hi vọng Cố Cẩm Niên có thể sáng tạo kỳ tích ngay thời điểm mấu chốt này. Lần này, có ý nghĩa vô cùng trong đại.

Nếu thua.

Vậy sẽ thua cả bàn.

Mà ở một nơi xa xôi khác.

Một thân ảnh nhìn chăm chú về phía Kỳ Lân Các.

Thân ảnh đó vững trãi, ánh mắt hướng về phía Cố Cẩm Niên.

"Còn thiếu một đạo Thiên mệnh cuối cùng.”

"Thế tử điện hạ.”

"Đưa ngươi.”

Giọng nói nhè nhẹ vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận