Đại Hạ Văn Thánh

Chương 56 Bán Thánh lâm, mới học hiển, thiên địa kinh biến

Ngày 25 tháng 9.

Đối với toàn bộ Kinh đô Đại Hạ mà nói bảy ngày này đã phát sinh một chút việc nhỏ.

Huyền Đăng Ti nhằm vào tin đồn ở dân gian làm các loại chèn ép, bắt không ít người nhưng cũng không nghiêm trị, chỉ là cảnh cáo ngoài miệng mà thôi.

Cũng coi như là biện pháp hữu hiệu để ngăn lời đồn lan tràn.

Cùng lúc đó, một lời đồn khác cũng bị truyền ra.

Lần này viện trưởng thư viện Đại Hạ không do Lễ bộ Thượng thư đảm đương. Nghe nói bởi vì Lễ bộ Thượng thư bao che cho tôn nữ, cố ý hãm hại trưởng tôn của Cố gia là Cố Cẩm Niên.

Từ đó mất đi khí khái văn nhân, bị vạch tội hạ vị đã mất đi vị trí viện trưởng thư viện Đại Hạ.

Loại tin tức ngầm này vốn dĩ cũng không là gì nhưng tăng thêm thư viện Đại Hạ lập tức có ý tứ khác.

Trong lúc nhất thời cũng đưa đến bàn luận nhiệt tình của đám người.

Dù sao không cho nói chuyện của Cố Cẩm Niên thì cũng phải có đề tài khác đi.

Chỉ là đây không phải chuyện bàn luận của một ít người dân.

Trước mắt toàn bộ Kinh đô Đại Hạ quan tâm nhất chính là thư viện Đại Hạ sắp khai giảng.

Mà trong Kinh đô, trong khoảng thời gian này cũng lục tục ngo ngoe không ít gương mặt lạ.

So với dĩ vãng còn náo nhiệt rất nhiều.

Giờ khắc này.

Trong thư viện Đại Hạ.

Một chiếc xe ngựa cũng chậm rãi xuất hiện trong thư viện.

thư viện Đại Hạ ở phía Tây ngoại ô Kinh đô Đại Hạ. Toàn bộ thư viện chiếm diện tích ba ngàn năm tram mẫu, có ba mươi sáu toàn đại điện, cung phụng tiên hiền Nho Đạo, đình viện nhiều vô số kể, quỳnh lâu ngọc vũ, ngói xanh Chu manh giăng khắp nơi.

Nơi này chính là thư viện Đại Hạ.

Chỉ riêng chỗ ở cho học sinh đã có trên tram gian. Là học phủ cao nhất Đại Hạ.

Theo xe ngựa đến.

Mấy trăm người tụ tập tại cổng thư viện, lộ ra vẻ cung kính dị thường.

Bên trong những người này không thiết các Đại Nho.

Nhưng vẫn lộ ra tôn trọng như cũ.

Bởi vì người phía trên xe ngựa chính là một trong những đại biểu của Nho đạo Đại Hạ, Tô Văn Cảnh.

Ô.

Theo một thanh âm vang lên.

Xe ngựa dừng lại.

Sau đó một lão giả mặc tố y, chậm rãi từ trong xe ngựa bước xuống.

Lão giả tóc trắng phơ nhưng tinh thần mười phần, khuôn mặt hiền lành, ánh mắt cũng thanh tịnh không có một tia vẩn đục.

Chủ yếu chính là chung quanh lão giả tản ra một cố khí. Đây chính là chính khí hạo nhiên của Nho Đạo.

Thanh bạch nhị sắc, duy chỉ có Đại Nho mới có thể nhìn ra.

“Bái kiến Bán Thánh.”

Sau một khắc, mấy trăm người cùng nhau hướng phía lão giả xoay người, lấy là tôn trọng, bọn hắn đều hô Bán Thánh.

“Chư vị quá lời.”

“Chư vị khách khí.”

Tô Văn Cảnh bước xuống xe ngựa, nhìn xem đám người kính bái, hướng phía đám người đáp lễ, không có chút làm vẻ nào.

“Tiên sinh đại tài, mặc dù không phải Bán Thánh nhưng khoảng cách với Bán Thánh chỉ cách nửa bước. Chúng ta kính trọng, nên kêu một tiếng Bán Thánh là đúng.”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

“Bán Thánh Văn Cảnh đích thân đến thư viện Đại Hạ, bồng tất sinh huy.”

Đám người lần nữa mở miệng, từng khuôn mặt cung kính, khiêm nhường hữu lễ.

Vị trước mắt này là đại biểu cho Nho đạo đương đại.

Bây giờ bệ hạ mời đến, địa vị cao thượng khiến bọn hắn không dám làm càn.

“Tiên sinh, mời đi theo ta.”

Lúc này Trương Vân Hải xuất hiện, sắc mặt hắn cung kính, mời Tô Văn Cảnh tiến vào Nội Đường thư viện.

Người kia hơi gật đầu, sắc mặt ôn hòa, hướng phía Nội Đường đi đến.

Rất nhanh, khoảng một khắc đồng hồ sau.

Mọi người đi đến Nội Đường.

Không đợi Tô Văn Cảnh nói gì đã an bài vị trí chủ tọa, những người còn lại cũng đều tự tìm chỗ ngồi xuống.

“Văn Cảnh tiên sinh đi đường mệt nhọc, thật vất vả cho ngài.”

Trương Vân Hải lên tiếng, hôm nay hắn đại biểu cho Lễ bộ Thượng thư Dương Khai đến đây.

“Một đường phong cảnh làm bạn, cũng không tính vất vả.”

Tô Văn Cảnh khẽ cười nói.

Hắn ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ tọa chính đường.

Mặc dù không có lộ ra bất kỳ tia phong mang. Thậm chí mặt mũi tràn đầy hiền lành nhưng vẫn phát ra chính khí hạo nhiên.

Lại làm cho tất cả mọi người ở đây rung động.

Cỗ lực lượng này rất khủng bố, là Thánh ý.

Tô Văn Cảnh mặc dù không triệt để trở thành Bán Thánh nhưng gần như không khác lắm. Nếu không thì không thể nào sinh ra khí thế khủng bố như vậy.

Đợi đám người ngồi xuống, một giọng nói cũng vang lên.

“Văn Cảnh tiên sinh.”

“Không ngờ rằng có một ngày bệ hạ lại có thể mời ngài đến chấp chưởng thư viện Đại Hạ.”

“Trong long chúng ta rất vui mừng, có Văn Cảnh tiên sinh ở đây, thư viện Đại Hạ có lẽ sẽ được nâng cao một bước.”

“Chỉ là tiên sinh mới đến, đình lâu thư viện chiếm đa số, nhiều người phức tạp. Nếu có chỗ nào không biết rõ chỉ cần mở miệng, chúng ta sẽ sắp xếp mọi chuyện thỏa đáng.”

Là Trương Vân Hải mở miệng nói.

Nói lời này, mọi người nhất thời lộ ra nụ cười.

Bởi vì lời nói này xen lẫn một ý nghĩa khác.

Chỉ cần mở miệng, sẽ sắp xếp mọi chuyện thỏa đáng. Lời này ngầm hiểu rằng, ngài là người đức cao vọng trọng lại do bệ hạ mời đến thì chúng ta cũng không thể nói gì nhưng mà thư viện Đại Hạ nhiều người nhiều chỗ, quá mức phức tạp. Ngài dạy một chút khóa cũng không có gì, những chuyện khác có chúng ta là được.

Có chuyện gì ngươi cứ phân phó xuống. Nếu có thể làm thì mọi người sẽ làm. Nếu không thể làm thì tin rằng ngài cũng sẽ thông cảm cho chúng ta.

Bên trên ghế chủ tọa.

Tô Văn Cảnh nghe được lời này, thần sắc không có bất kỳ biến hóa nào.

Chỉ đem ánh mắt nhìn về phía đám người.

Nhưng chính cái nhìn này.

Trong chốc lát, một cỗ lực lượng vô hình lan tràn đến trong đường. Tất cả mọi người cảm thấy một cỗ áp lực đáng sợ.

Loại áp lực này làm cho linh hồn chấn chiến.

Trong chốc lát, đám người cẩn ngôn.

Bọn hắn rõ ràng, mình có hơi buồn cười.

Trước mắt vị này đã gần chạm đến tồn tại Bán Thánh, hơn nữa còn đại biểu cho Nho Đạo thanh lưu, lại là nhân vật mà bệ hạ mời đến.

Thế mà mình còn cùng loại người này cò kè mặc cả?

Thật sự không sợ chết sao?

“Đương nhiên, tất cả vẫn là kính tuân theo ý chí của tiên sinh.”

“Chi tuệ của tiên sinh là chúng ta không cách nào sánh bằng, có lẽ không cần mấy ngày là tiên sinh có thể hiểu rõ tất cả.”

Trương Vân Hải vội vàng lên tiếng, sửa lời mình vừa nói.

“Chư vị quá lời.”

“Chỉ cần có thể dạy tốt học sinh, tất cả đều tốt.”

Tô Văn Cảnh cười nhạt một tiếng, sau đó cỗ áp lực này trong nháy mắt biến mất.

Ngay sau đó, từ trong tay áo hắn lấy ra một bàn sách nhỏ, chậm rãi đặt lên bàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận