Đại Hạ Văn Thánh

Chương 547 Vạn dân như biển, nguyện cùng Thế tử tập thể chịu chết!

Như là Vĩnh Dạ giáng lâm.

Vương triều Đại Hạ.

Dường như đen kịt lại chỉ trong một sát na.

Trong Kinh đô Đại Hạ, tất cả dân chúng kinh ngạc, văn võ bá quan, quan to hiển quý hay là người đọc sách cung cũng lần lượt kinh ngạc.

Từ trước đến giờ cho dù là Thiên cổ văn chương cũng phải chờ viết xong sau đó mới có thể dẫn đến dị tượng.

Nhưng bây giờ, Cố Cẩm Niên mới chỉ viết vẻn vẹn mấy chữ trong nháy mắt đã dẫn đến Thiên tượng khủng bố như thế. Điều này quá đáng sợ.

Thậm chí mọi người còn cho rằng có người muốn cướp pháp trường nên mới tạo ra dị tượng như vậy.

Nhưng bên trong vương triều Đại Hạ, chịu ảnh hưởng trực tiếp chính là Khổng gia.

Khúc phủ.

Khổng gia.

Đối với Khổng gia mà nói, mỗi ngày đều lộ ra vẻ vô cùng Thần Thánh. Khổng gia nhìn như một gia tộc nhưng nội bộ chân chính của Khổng gia lại như một thế giới nhỏ. Có người đang đi học cũng có người đang làm vui.

Khổng gia liên quan đến rất nhiều người, sĩ nông công thương đều có Khổng gia tham gia.

Nhưng chủ yếu mà nói thì người đọc sách là nhiều nhất. Đặc biệt là thế hệ trẻ tuổi của Khổng gia, đều cần phải trải qua quá trình đọc sách vô cùng khắc khổ. Trực hệ đời sau của Khổng gia không ít nhưng chân chính người có thể mang theo trực hệ vẫn phải là tự bản thân ưu tú.

Chí ít trên phương diện Nho đạo, nếu không có thành tích gì thì cũng đừng nghĩ có thân phận hay địa vị gì quá lớn gia trì. Đơn giản chỉ được tiếng khen thôi.

Nhưng mà.

Cũng trong nháy mắt.

Bầu trời đột nhiên đen lại.

Ban ngày đang êm đẹp, giờ khắc này đột nhiên hóa thành đêm tối.

Liếc mắt nhìn như là đem dài vạn cổ.

Giữa trời đất.

Tại giờ khắc này.

Bóng đêm tiến đến.

Bóng tối bao trùm mặt đất dường như tất cả mọi thứ trong trời đất đều bị bóng đêm nuốt chửng, làm cho lòng người sinh ra kính sợ.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Sao khúc phủ có thể xảy ra Thiên tượng dạng này?”

“Thiên địa hắc ám, đây là điềm không may.”

“Đây là có chuyện gì?”

“Người nào tạo nên Thiên tượng bậc này?”

“Không. Đây không có khả năng là do người cố ý tạo ra. Đây là trời xanh báo hiệu sao?”

Từng giọng nói vang lên từ Khổng phủ, rất nhiều Đại Nho Khổng gia nói. Bọn họ kinh ngạc nhìn tất cả. Ban ngày đang êm đẹp bỗng biến thành đêm tối. Điều này sao không khiến người ta rung động?

Bọn họ kinh ngạc kêu lên, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Có người phán đoán cho rằng đây là điềm không may.

Cũng có người hiếu kỳ là ai mang đến Thiên tượng đáng sợ như vậy.

Chỉ là lập tức bị người phản bác, cho rằng loại Thiên tượng này cũng không phải do người mang đến mà là trời đất dự báo.

Tương lai xảy ra chuyện lớn.

Nhưng bất kể như thế nào trên dưới Khổng phủ cũng rung động một mảnh.

Từ xưa đến bay, bọn họ chưa từng gặp qua kỳ tích như vậy.

Không, đây cũng không phải là kỳ tích.

Đây là Thần tích.

Một dấu hiệu dạng thần đồng.

Giờ khắc này, bầu trời đêm rộng lớn.

Trời đất đại biến, bên trong Khổng gia mấy người cũng lẳng lặng đứng xem kỳ cảnh như vậy.

Truyền Thánh Công nhìn chăm chú tất cả. Trong ánh mắt hắn tràn đầy tâm tình phức tạp.

Bảy mươi hai Thánh hiền của Khổng gia cũng nhìn lên bầu trời. Bọn họ sợ hãi thán phục nhưng càng nhiều hơn chính là một loại phản cảm. Bọn họ không hi vọng trời đất có biến hóa gì quá lớn. Cho dù là có cũng phải do Khổng gia tạo nên.

Mà từ trong tổ một vị lão giả lẳng lặng nhìn tất cả. Ông ta đứng chắp tay thở dài một hơi.

Nhưng vốn cho rằng vẻn vẹn chỉ dừng ở đây.

Sau một khắc phát sinh chuyện, đem người từ trên xuống dưới Khổng gia đều bị chấn động.

Oanh.

Bên trong Khổng miếu.

Thời khắc này pho tượng Thánh Nhân đang điên cuồng chấn động, từng chùm quang mang kinh thiên phóng lên tận trời, đâm rách Vĩnh Dạ, kinh động bốn phương.

Dân chúng ở khúc phủ nhìn vào lúc này cũng cảm thấy chấn động không gì sánh nổi. Dân chúng thi nhau quỳ xuống, hô to Thánh Nhân hiển thế, trong mắt là rung động không gì sánh kịp.

Quang mang này, chấn thiên động địa.

Quang mang này, sáng chói đến cực điểm.

Khổng miếu chính là địa phương cung phụng Khổng Thánh, đã tiếp cận vạn năm lịch sử, trải qua hương hỏa của ức vạn dân chúng.

Uẩn dưỡng Thánh ý.

Chỉ có giữa trời đất xuất hiện đại biến mới có thể kinh động Khổng miếu.

“Đây là điều không thể, không có khả năng, có người làm ra văn chương bất hủ, kinh động đến Thánh Nhân.”

Bên trong Khổng miếu có Đại Nho phát ra tiếng kêu, trong ngữ khí là rung động không gì sánh kịp. Bên trong ánh mắt của hắn tràn đầy kinh hãi.

Theo giọng nói này vang lên, bên trong Khổng phủ lần lượt từng bóng người nhanh chóng chạy đến.

Giờ khắc này, cho dù là Truyền Thánh Công cũng rung động.

Thiên địa đại biến, bọn họ thật sự không biết chuyện gì xảy ra, có thật nhiều phỏng đoán nhưng thẳng đến khi Khổng miếu chấn động, bọn họ mới hoàn toàn hiểu rõ là chuyện gì xảy ra.

Từng vị Đại Nho của Khổng gia hiện thân ở bên trong Khổng miếu.

Giờ khắc này, Khổng miếu đã sớm bộc phát quang mang tuyệt thế che dậy phiến thiên địa này, che mất vạn vật.

Pho tượng Khổng Thánh không ngừng chấn động, đây là Thánh Nhân cộng minh.

So sánh với Thánh Nhân cộng minh lần trước thì lần này còn kinh khủng hơn nhiều.

Lần trước tượng Thánh cộng minh là bởi vì Cố Cẩm Niên phản bác Thánh ý, rước lấy Thánh Nhân tức giận.

Đương nhiên đây là người nhà họ Khổng giải thích.

Chỉ là một lần kia tượng Thánh không tính là gì. Dù sao cũng không phải tượng Thánh chân chính.

Nhưng tượng Thánh trong Khổng miếu không giống, trải qua con người cung phụng có công đức hương hỏa đã chân chính ẩn chứa một tia Thánh ý tồn tại.

Như vậy nếu tòa tượng Thánh này cộng minh đó là điều không thể tưởng tượng nổi, được Thánh Nhân tán thành.

Đây là vinh quang của tất cả người đọc sách từ xưa đến nay, cũng là học sinh đời này của Khổng gia truy cầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận