Đại Hạ Văn Thánh

Chương 311 Thơ của Cố Cẩm Niên lưu danh thiên cổ! Hóa thành linh hồn của quân đội! Bảo hộ núi sông! Trấn áp quốc vận!(11)

Học sinh Đại hạ nghiến răng nghiến lợi, nước mắt lăn dài.

Cố Cẩm Niên càng nắm chặt nắm đấm, hình tượng này để hắn không khỏi nhớ đến một đoạn ký ức.

Tao ngộ giống như vậy.

Thống khổ giống như vậy.

Trên đại điện.

Vĩnh Thịnh Đại Đế dù thẳng thắn cương nghị cũng rơi xuống hai hàng lệ.

Vương triều Đại Kim thì mười phần trầm mặc, có ít người thở dài.

Vương triều Phù La lại từng người lạnh lung, không có chút cảm giác nào.

Lại nhìn Khổng gia.

Có xúc động nhất định nhưng nhiều hơn vẫn là bình tĩnh.

Mà cảnh tượng như vậy cũng hiện lên ở Kinh đô Đại Hạ.

Kinh đô Đại Hạ vốn dĩ đnag vô cung fnáo nhiệt.

Ở thời khắc này đã hoàn toàn yên tĩnh.

Thống khổ.

Hận ý.

Trong nháy mắt sinh sôi.

Dân chúng nơi đây có thể nhìn thấy vật như vậy. Bọn hắn đã nghe qua thảm trạng của thành Thập Nhị nhưng lại chưa từng nhìn thấy.

Bây giờ nhìn thấy.

Cừu hận cùng phẫn nộ trong lòng hòan toàn bộc phát.

Trong điện Văn Tâm.

Cũng đúng vào lúc này.

Vĩnh Thịnh Đại Đế mở miệng, giọng nói của hắn cũng không lớn nhưng ánh mặt lại dừng trên người Cố Cẩm Niên.

“Người nào làm thơ.”

Hắn biết, Cố Cẩm Niên đã sớm chuẩn bị.

Ngày hôm nay, hắn dùng bức họa này làm đề chính là để cho Cố Cẩm Niên cơ hội này.

“Học sinh Cố Cẩm Niên.”

“Nguyện ý làm thơ.”

Lúc này.

Giọng nói của Cố Cẩm Niên vang lên.

Hắn đứng dậy đi vào dưới đại điện.

Đi mấy bước.

Hướng phía Vĩnh Thịnh Đại Đế cúi đầu.

“Ban thưởng bút.”

Vĩnh Thịnh Đại Đế mở miệng.

Lập tức Ngụy Nhàn đem bút ngọc đưa lên.

Mà bên trong đại điện, tất cả mọi người không khỏi nhìn về phía Cố Cẩm Niên.

Bọn hắn hiếu kì Cố Cẩm Niên sẽ viết ra tác phẩm như thế nào.

Dù sao Cố Cẩm Niên đã viết ra Thiên cổ thi từ.

Bây giờ nếu lại làm ra một Thiên cổ thi từ sẽ cực kỳ khủng khiếp. Đây cũng không phải chỉ đơn giản là thắng mà là tranh đấu Thiên mệnh.

-----------------

Khổng Vũ, tài tử Phù La, tài tử Đại Kim và các tuấn kiệt các nước cũng nhìn về phía Cố Cẩm Niên.

Đối với Cố Cẩm Niên chủ động làm thơ, bọn hắn có chút gấp gáp nhưng cũng không có cách nào. Bởi vì trong nhất thời bọn hắn không nghĩ ra thi từ tốt nào, cần thời gian.

Dù sao người đứng đầu sẽ có được Thiên mệnh. Nếu như chỉ là tình huống thông thường thì đã có người sớm mở miệng.

Cũng không đến lượt Cố Cẩm Niên.

Lúc này.

Cố Cẩm Niên nhắm mắt lại.

Cảnh tượng của thành Thập Nhị.

Lại lần nữa tái hiện lại trong đầu.

Sau đó.

Hắn chậm rãi đặt bút.

“Nam nhi sao không mang Ngô Câu, thu lấy năm mươi châu quan ải.”

“Mời quân tạm trên Lăng Yên các, như cái thư sinh vạn hộ hầu?”

Cố Cẩm Niên đặt bút, một mạch mà thành.

Không cần thi từ quá mức hoa lệ, hai mươi tám chữ đã đủ biểu đạt nội tâm của mình.

Vương triều Đại Hạ không có Lăng Yên các nhưng có thứ tương tự là Thanh Vân các. Hắn không hề cải biến, đây là một loại biểu tượng.

Năm mươi châu quan ải, tượng trưng cho thành Thập Nhị ở biên cảnh.

Thi từ vừa ra.

Trong chốc lát, tất cả mọi ngưười ở đại điện lần nữa đứng dậy.

“Được.”

Giọng nói đầu tiên là của Vĩnh Thịnh Đại Đế.

Để Cố Cẩm Niên làm thi từ nên hắn mở miệng nói đầu tiên.

Theo sau chính là Cố lão gia tử.

Mà bất kể là võ tướng hay văn thần, ở thời khắc này đều đứng dậy.

“Nam nhi sao không mang Ngô Câu, thu lấy năm mươi châu quan ải.”

“Mời quân tạm trên Lăng Yên các, như cái thư sinh vạn hộ hầu?”

“Hay cho câu như cái thư sinh vạn hộ hầu?”

“Hay cho câu như cái thư sinh vạn hộ hầu.”

“Hay, bài thơ này thật vô cùng hay.”

Giọng nói của Lý Thiện vang lên. Hắn nắm chặt nắm đấm, nhịn không được mà khen Cố Cẩm Niên làm hay.

Dù sao cảnh tượng vừa rồi vẫn còn rõ mồn một trước mắt. Trái tim của mọi người dường như đều nhất trí, hận không thể hóa thành tướng sĩ, tay cầm kiếm dài ba thước chém giết quân giặc.

Bài thưo này cảu Cố Cẩm Niên quả là hợp với tình hình.

Không chỉ Lý Thiện mà không ít người cũng rung động.

Bởi vì bài thơ này biểu đạt nội tâm của bọn hắn giờ khắc này. Hơn nữa còn có ngụ ý khác biệt.

Với bài thơ này, chỉ sợ sẽ khiến không ít người dấy lên suy nghĩ muốn tòng quân, bảo vệ sơn hà.

Lúc này.

Khổng Vũ biến sắc. Mặc dù trong lòng hắn xem thường Cố Cẩm Niên nhưng bài thơ này đến cùng có hay hay không thì trong lòng hắn cũng hiểu rõ.

Về phần tài tử Phù La cùng tài tử Đại Kim cũng hoàn toàn trầm mặc.

Bài thơ này của Cố Cẩm Niên quả thực vô cùng tốt.

Nhưng mà vào lúc này.

Hai mươi tám chữ trên giấy trực tiếp tách ra rơi vào bên trên bức tranh.

Đây cũng coi như là trực tiếp tán thành.

Trong chốc lát.

Hai mươi tám chữ in dấu lên bức tranh. Cũng ở thời khắc này bộc phát ra quang mang vô cùng to lớn.

Một chùm quang mang xẹt qua chân trời.

Hướng phía biên cảnh bay đi.

Đám người kinh ngạc.

Không biết chuyện gì đã xảy ra?

Bách tính Kinh đô cũng đầy kinh ngạc.

Bọn hắn chỉ thấy một trùm kim quang phóng lên tận trời nhưng lại không biết dị tượng gì xuất hiện.

Nhưng đúng lúc này.

Bức họa bay ra.

Treo lơ lửng ở ngoài điện Văn Tâm.

Quang ảnh to lớn xuất hiện, chiếu rọi trên không kinh đô Đại Hạ.

Là biên cảnh.

Quang cảnh hiển hiện tất cả là biên cảnh Đại Hạ.

Giờ khắc này,

Ở trong biên cảnh.

Bóng đêm đậm như mực.

Trong thành Thập Nhị mười phân yên tĩnh.

Nhưng đúng lúc này.

Đạp đạp đạp!

Đạp đạp đạp!

Từng tiếng võ ngựa vang lên, đánh vỡ yên tĩnh.

Tiếng động không tính là quá lớn nhưng dần dần một trận tiếng vó ngựa vang lên.

Đến cuối cùng, bên trong thành Thập Nhị.

Trong nháy mắt khói lửa ngập trời.

“Địch tập kích!”

“Địch tập kích!”

Thanh âm đinh tai nhức óc vang lên, vô số tướng lĩnh Hung Nô ở thành Thập Nhị bắt đầu mặc giáp trụ, cưỡi lên chiến mà. Trên tường thành cung tiễn thủ che kén, chỉ cần phát hiện bất kể thứ gì khả nghi sẽ bắn chết tại chỗ.

Chỉ là khiến cho tướng sĩ Hung Nô kinh ngạc chính là.

Bốn phía trống rỗng.

Không có bất kỳ thân ảnh người nào.

Có cường giả cấp Võ vương xuất hiện, mở ra Võ đạo chi đồng, điều tra hoàn cảnh xung quanh lại phát hiện không có bất kỳ ai.

Điều này càng không thể tưởng tượng nổi.

Đạp đạp đạp!

Đạp đạp đạp!

Lại là tiếng vó ngựa vang lên, mà còn ngày càng nghiêm trọng, ngày càng vang, càng đáng sợ.

Vô số người nhíu mày.

Không biết phát sinh chuyện gì.

Nội tâm không hiểu sao sinh ra sợ hãi.

Nhưng mà vào lúc này.

Từng bóng người màu vàng óng xuất hiện, xuất hiện trên bầu trời.

Từng con chiến mã xuất hiện, cõng tướng lĩnh Đại Hạ trên lưng.

Là thiên quân vạn mã.

Dị tượng kinh khủng hiển hiện ở phía trên thiên khung, thiên quân vạn mã xuất hiện.

Những người kia không cầm đao thương trên tây mà là cầm thư tịch.

Nhìn một cái có mấy ngàn vạn chữ lít nha lít nhít.

“Nam nhi sao không mang Ngô Câu, thu lấy năm mươi châu quan ải.”

“Mời quân tạm trên Lăng Yên các, như cái thư sinh vạn hộ hầu?”

Thanh âm đinh tai nhức óc vang lên.

Ở thời khắc này, thư tịch trên tay hóa thành đao thương.

Những tướng sĩ thư sinh khống chế chiến mã hướng phía thành Thập Nhị phóng đi.

Quang mang kim sắc như hạt mưa điên cuồng rớt xuống.

“Hộ sơn hà ta.”

“Thiên thu Đại Hạ.”

Tiếng rống điếc tai, người Hung Nô ở thành Thập Nhị sắc mặt khó coi, rất nhiều bách tính Hung Nô càng run lẩy bẩy.

Nhưng khi quang ảnh trùng sát xuống thì không khiến cho bọn hắn có nửa điểm tổn thương.

Dường như chỉ có hiệu quả nhìn kinh khủng mà thôi.

Điều này khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ nghi hoặc.

Cũng làm cho người Hung Nô quá đỗi vui mừng.

Nhưng mà Kinh đô Đại Hạ, trong điện Văn Tâm.

Một giọng nói bỗng nhiên vang lên.

“Thơ thành Thiên cổ.”

“Quốc vận chi chiến.”

“Đây là dang công kích quốc vận của người Hung Nô.”

Theo giong nói này vang lên.

Trong chốc lát.

Đại điện nháy mắt lặng ngắt như tờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận