Đại Hạ Văn Thánh

Chương 159 Bán Thánh chấn kinh, kế sách có thể bình ổn họa ở Giang Ninh! Hoàng đế chấn kinh! (3)

Có trọng thưởng tất có dũng phu.

Đáng tiếc là bây ngờ không đủ thời gian.

Đương nhiên kỳ thật vẫn còn một biện pháp, biện pháp này cũng rất đơn giản, triều đình vung bạc đi mua lương thực.

Mua lương thực giá trên trời cho những người dân này.

Tuy nhiên biện pháp này cũng chỉ kéo dài được một thời gian ngắn thôi.

Quốc khố vốn không còn bao nhiêu ngân lượng, nếu thật sự làm như vậy thì Hộ bộ thượng thư chính là người đầu tiên phản đối.

Ngay lúc này.

Một âm thanh đột nhiên vang vọng: "Bệ hạ."

"Bệ hạ."

"Có thượng sách."

"Có thượng sách rồi."

Theo âm thanh vang lên trong điện Dưỡng Tâm.

Vĩnh Thịnh Đại Đế đứng bật dậy, không nhịn được kích động.

Ông nghe ra đây là giọng của Tô Văn Cảnh.

Nếu là người khác, có thể ông sẽ không quá mức kích động như vậy.

Nhưng Tô Văn Cảnh thì khác, đây là Nho đạo Bán Thánh, sao có khả năng hồ ngôn loạn ngữ được.

"Tiên sinh có ý gì?”

Vĩnh Thịnh Đại Đế bước nhanh chân, đi thẳng ra ngoài điện, tự mình nghênh đón Tô Văn Cảnh, người sau bộ pháp cũng cực nhanh, đi đến trước mặt Vĩnh Thịnh Đại Đế, gương mặt già nua cực kì kích động.

"Bệ hạ."

“Đã có thượng sách, có thể bình ổn họa ở Giang Ninh."

Tô Văn Cảnh hít sâu một hơi, giọng nói của ông khẽ run, trong tay nắm chặt giấy tuyên, báo việc vui này cho hoàng đế.

Vĩnh Thịnh Đại Đế lập tức sững sờ.

Ông không ngờ rằng Tô Văn Cảnh thật sự có thể nghĩ ra thượng sách, hoàng đế lập tức lấy lại tinh thần, mời Tô Văn Cảnh tiến vào trong điện.

Sau đó nhận sách lược, mở giấy tuyên ra đọc.

Từng chữ từng chữ, vừa mới bắt đầu, Vĩnh Thịnh Đại Đế vẻ mặt nghiêm túc, trong mắt lộ ra chút mong đợi.

Nhưng ông không nói gì mà tiếp tục nhìn xuống, hô hấp Vĩnh Thịnh Đại Đế bắt đầu gấp rút, long thể cũng run rẩy theo.

Sách lược không nhiều.

Vỏn vẹn ngàn chữ, ông càng xem nhịp tim càng gấp, càng xem tim đập càng nhanh, đến cuối cùng hô hấp dồn dập, hai mắt bỏ bừng.

"Tốt."

"Tốt."

"Tốt."

"Tốt một thiên bình loạn sách, kế sách bình loạn tốt lắm."

"Kế này quả nhiên là kế sách thiên cổ, lấy lòng người phá lòng người, hay, hay, hay, hay lắm."

"Văn Cảnh tiên sinh, tốt, vô cùng tốt."

"Văn Cảnh tiên sinh, trẫm vô cùng cảm kích, trẫm vô cùng cảm kích. "

Sau khi đọc xong, cả người Vĩnh Thịnh Đại Đế đều kích động, liên tục hô mấy chữ tốt, thậm chí cuối cùng còn kích động đến mức trực tiếp cúi đầu trước Tô Văn Cảnh vì bản sách lược này hoàn toàn có thể giải quyết khó khăn của Giang Ninh quận.

Áp lực trong mấy ngày này, khiến hoàng đế hàng đêm không ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại, họa ở Giang Ninh quận liền hiện lên trước mắt.

Giống như có thể nhìn thấy vô số dân chúng kêu khóc tuyệt vọng vậy.

Ông giống như cũng có thể nhìn thấy, một khắc lưỡi đao rơi xuống, người trong thiên hạ thóa mạ hoàng đế như thế nào.

Ông không ngủ được.

Ông ngủ không được a.

Nhưng bây giờ, bản này sách lược lại khiến ông thấy được hi vọng, thấy được hi vọng bình loạn.

Vì vậy, ông mới vô cùng kích động, vô cùng cao hưng.

"Bẩm bệ hạ."

"Sách này cũng không phải xuất ra từ tay thần."

Tô Văn Cảnh thở sâu, cái này văn chương xác thực cùng ông ấy không có quan hệ.

"Không phải tiên sinh viết?"

"Vậy là ai?"

"Ai có tài năng như vậy?"

"Nhanh chóng triệu tiến cung, trẫm phải ban quan chức cho hắn.”

Vĩnh Thịnh Đại Đế vui mừng, không cách nào tưởng tượng được còn có ai có thể có tài hoa sánh ngang Tô Văn Cảnh.

"Bẩm bệ hạ."

"Là ngoại sanh* của người, Cố Cẩm Niên."

*Cháu ngoại trai

Tô Văn Cảnh nói.

Lời này nói ra, như một tia sét trực tiếp bổ trúng đầu Vĩnh Thịnh Đại Đế "Ngươi nói ai?”

"Cố Cẩm Niên?"

"Đứa trẻ cái gì cũng học theo trẫm Cố Cẩm Niên?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế ngây ngẩn,

Tô Văn Cảnh cũng ngây ngẩn cả người.

Làm sao cả nhà Cố Cẩm Niên đều có tật xấu này thế.

Có xấu hổ hay không chớ?

Có điều lời này ông ấy không dám nói ra, chỉ có thể nhắm mắt nói: "Bẩm bệ hạ, đích thật là người luôn học hỏi người Cố Cẩm Niên."

Ông lên tiếng trả lời.

Tiếp đó thì.

"Làm sao có thể?"

"Sách lược tốt thế này, sao có thể có thể là nó viết?

"Văn Cảnh tiên sinh, không phải bởi vì Cố Cẩm Niên là cháu trai trẫm, cho nên ngươi mới nói vậy đấy chứ."

Thịnh Đại Đế nói, ông không thể tin được sách lược đáng kinh ngạc này lại là Cố Cẩm Niên viết.

Cố Cẩm Niên viết được văn chương thiên cổ, ông nhận.

Cố Cẩm Niên viết được quốc vận thơ,

Nhưng muốn nói Cố Cẩm Niên có thể viết ra sách lược thế này, thật sự ông có chút không thể tin được.

Văn chương, là cảm ngộ.

Thi từ, là lý giải.

Mà sách lược là cái gì? Là chính trị. Cố Cẩm Niên lúc này mới bao lớn, chỉ mới mười sáu tuổi mà thôi, sao có sự sắc sảo vậy được?

Nói một câu không dễ nghe, trưởng tử của ông, cũng chính là Thái tử đương triều, khi 16 tuổi, mặc dù tâm tư kín đáo, nhưng để hắn viết sách lược, hắn cũng chỉ viết được tàm tạm thôi.

"Thần có thể bảo đảm, là Cố Cẩm Niên viết."

"Nếu bệ hạ không tin, mời người cùng thần đi tới thư viện, hỏi thăm cho rõ.”

Tô Văn Cảnh không kiêu ngạo không tự ti nói.

Ông biết Vĩnh Thịnh Đại Đế có ý gì, đơn giản là lo lắng ông nhìn trúng tài hoa của Cố Cẩm Niên, vì nâng đỡ Cố Cẩm Niên, nên mới đem sách lược của mình nói thành của Cố Cẩm Niên.

Để Cẩm Niên đến lĩnh công.

Chỉ là loại chuyện này muốn ông nâng hay không nâng Cố Cẩm Niên thế nào, sẽ ảnh hưởng đến sĩ đồ của Cố Cẩm Niên, đáp án rất rõ ràng.

Ông sẽ không.

Bởi vì, bản thân Cố Cẩm Niên đã là quyền quý đệ nhất Đại Hạ

"Hít."

Đạt được đáp án này, Vĩnh Thịnh Đại Đế không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận