Đại Hạ Văn Thánh

1334 Hứa Ngôn, ngươi đâm sau lưng ta sao? (4)

Đúng vậy, Trường Vân Thiên là một người thủ đoạn, ấn ký thiên tử không cảm ứng được hắn ta là gian thần, nhưng hắn ta là một người có lai lịch không rõ ràng, thông qua sự tiến cử của Tần Vương, trở thành Ngự Sử của Đại Hạ.

Đừng nhìn phẩm chất và cấp độ của chức vị Ngự Sử này không cao, nhưng chức vị Ngự Sử này có tác dụng rất lớn.

Nhắc tới cái tên Trường Vân Thiên, nếu nói không có nửa phần vấn đề thì ông ấy căn bản không tin.

Ngay từ đầu khi mới vào triều cũng rất khôn ngoan, biết giấu mũi nhọn.

Thật không ngờ, vừa mới mở miệng đã tìm Cẩm Niên gây phiền phức, đây thật đúng là không biết sống chết.

Có điều, vẫn may, chiêu này của Cố Cẩm Niên rất tuyệt.

Bất Dạ Thành Đại Hạ lấy ích lợi tuyệt đối để buộc chặt bách quan của triều đình, khiến cho bách quan cột lại với nhau, loại hành vi này thật đúng là thủ đoạn thông thiên.

Cố Cẩm Niên lợi hại ở chỗ, rõ ràng là dựa thế, cần bách quan ủng hộ, nhưng cảm giác hắn xây dựng cho mọi người là, bách quan cần Cố Cẩm Niên.

Đừng thấy tất cả mọi người được hưởng lợi nhuận thì tưởng mọi người có quyền lên tiếng, Cố Cẩm Niên không chịu cho một mình quan viên nào nhập sổ sách, hắn phân cổ phần cho Lục bộ, bạc chia cho Lục bộ, chứ không phải Thượng Thư.

Tương đương với việc cả bộ có bạc, ngươi muốn tiêu nhiều thì tiêu nhiều, nhưng bạc này không phải của cá nhân Thượng Thư Lục bộ.

Nếu như có đổi một Thượng Thư khác cũng chả sao, ngươi hai bàn tay trắng, mà Lục bộ thì vẫn là Lục bộ, quan viên bên dưới cũng sẽ không để ý tới một Thượng Thư đã thất thế, Thượng Thư mới đến đây, tiếp tục khiến cho mọi người cùng vui vẻ.

Như vậy thì đối với bọn họ mà nói, ai làm Thượng Thư cũng thế thôi.

Quyền chủ động vẫn nằm trong tay hắn.

Có thể coi là một hình thức tập trung quyền lợi trá hình, hơn nữa hiệu quả còn vô cùng tốt.

Trước đây, khi ban một chính sách xuống, người này không chịu, người kia không chịu, nói rằng chính sách này thật sự có rất nhiều vấn đề tồn tại.

Nhưng việc này hoàn toàn không phải là vấn đề về lợi ích.

Ví dụ như là khoách quân (tăng cường quân bị).

Nếu như khoách quân, chắc chắn bộ Binh sẽ vui rạo rực, nhưng mấy bộ khác chắc chắn sẽ không ưng thuận, cứ như vậy rồi sẽ xảy ra tranh luận.

Nhưng mà khoách quân là một việc tốt, bảo vệ quốc gia, tăng cường thực lực của triều đình, nhưng là bởi vì tranh đấu lợi ích ở khắp nơi lại đôi khi sẽ làm cho rõ ràng là một chuyện tốt, cuối cùng lại vẫn không giải quyết được gì.

Hiện tại, trong lời nói của mọi người, có ai còn để ý tam qua lưỡng tảo trong quốc khố nữa? Hàng năm đều được chia thiên vạn lưỡng bạch ngân.

Từ trên xuống dưới của các bộ đều thoải mái, còn những chuyện khác, hết thảy đâu còn có đó.

Đương nhiên không phải là sẽ không tranh, mà là sẽ không tranh giống lúc trước, lấy lùi làm tiến, cùng lắm thì chậm rãi xếp hàng.

Nhất là hiện tại có thêm một người, người này chính là Cố Cẩm Niên, cho dù là sự việc cực đoan thế nào, hoặc là mâu thuẫn bùng nổ, Cố Cẩm Niên vừa lên sân khấu thì ai dám không cho hắn mặt mũi?

Đây là chỗ khủng bố của Bất Dạ Thành.

Thứ mà Vĩnh Thịnh Đại Đế thông thạo nhất chính là lòng dạ của đế vương, tất cả những thứ Cố Cẩm Niên làm là để triều đình hài hòa, đương nhiên vì vậy nên ông ấy mới chịu đồng ý, cũng bằng lòng đồng ý cho những việc Cố Cẩm Niên làm.

Nếu thật sự là lấy tiền để bịt miệng thì Vĩnh Thịnh Đại Đế là người đầu tiên mặc kệ.

Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng, Hứa Ngôn đứng ra trước.

"Khởi tấu bệ hạ."

"Từ sau khi Bất Dạ Thành Đại Hạ xây dựng, dù nhiều dù ít thần cũng có chú ý."

"Dân chúng cả kinh đô đều mừng rỡ vô cùng, việc buôn bán quan muối cũng nhận được sự nhất trí khen ngợi của dân chúng, Long mễ quận Giang Trung lại làm cho dân chúng quá đỗi vui mừng."

"Mà đối với dân chúng quận Giang Trung, lương thực của bọn họ được bán ra với giá cao, dân chúng khen ngợi trầm trồ, lần này ba vùng lớn vị thiên tai, dân chúng trong quận Giang Trung đều đã tự phát quyên ngân lượng."

"Hành vi bậc này, những vương triều khác đều chưa từng xuất hiện, quả là hành động chỉ có trong thời đại thịnh thế."

"Còn nữa, Dương đại nhân và Vương đại nhân cũng chỉ là chăm sóc thuộc hạ dưới tay, đều không phải là khoe khoang lãng phí lòe thiên hạ, ít nhất thần chưa từng nhìn thấy."

"Thỉnh bệ hạ minh giám."

Hứa Ngôn vừa mở miệng, khoác lác Bất Dạ Thành Đại Hạ lên tận trời, nhân tiện còn nịnh nọt Dương Khai và Vương Khải Tân.

Sau khi Hứa Ngôn lên tiếng, âm thanh của Binh Bộ Thượng Thư Triệu Ích Dương cũng vang lên.

"Bệ hạ."

"Thần cho rằng lời nói của Hứa đại nhân cực kỳ có lý."

"Hôm qua thần tới đại doanh trong quân, phát hiện trong quân hòa thuận vui vẻ, cẩn thận hỏi người bên dưới mới hiểu, những tướng sĩ trong quân mua vài chiếc gương nhỏ gửi về nhà, thê tử ở nhà vô cùng yêu thích và vui mừng."

"Mặc dù tiêu phí mấy chục lượng bạc, nhưng lại đổi lấy gia đình hòa thuận, chỉ là về phần này thì Bất Dạ Thành của Đại Hạ thật sự chính là lợi ở đương đại, công ở thiên thu." (có lợi ở hiện tại, có công ở muôn đời.)"
Bạn cần đăng nhập để bình luận