Đại Hạ Văn Thánh

1289 Lợi nhuận mỗi ngày mười tám vạn vạn lượng bạc trắng! Thái tử rung động! Vĩnh Thịnh Đại Đế trả lại tiền!(5)

Đang lúc mọi người chú ý tới tấm bản đồ, một giọng nói vang lên.

"Hầu gia giá lâm."

Nghe thấy thế, đám người nhanh chóng đứng dậy, bọn họ cũng chỉ là thương nhân, mặc dù có một số thương nhân xuất thân từ gia tộc quyền thế, nhưng đối mặt với Hầu gia của Đại Hạ, khoảng cách về địa vị xa tới tám vạn dặm.

Huống hồ chi người ta còn là đệ nhất hầu gia của Đại Hạ.

Ngay sau đó, Cố Cẩm Niên chậm rãi bước tới, ánh mắt của hắn bình tĩnh, đi thẳng tới trước mặt mọi người, ngồi trên ghế chủ tọa.

"Các vị, mời ngồi."

Nghe Cố Cẩm Niên nói lời này, đám người chậm rãi ngồi xuống ghế.

Ngay sau đó, Cố Cẩm Niên liền đi thẳng vào vấn đề.

"Các vị đến đây, trên cơ bản là nhìn thấy được tiềm năng về số lượng người dân đến Bất Dạ Thành Đại Hạ."

"Đây là giấy tờ thống kê doanh số của mười lăm cửa hàng đang mở cửa, chỉ là cửa hàng bán nước ngọt bình thường, một canh giờ thu về một ngàn lượng bạc."

"Nếu đổi lại là tiệm son phấn, tiệm tơ lụa, cửa hàng binh khí, quán rượu, cửa hàng tổ yến vây cá, tiệm thuốc bồi bổ khí huyết, dược liệu, con dấu,...doanh thu từ những cửa tiệm đó, không cần ta nói thì các vị cũng hiểu rõ."

"Mà nơi đây là kinh đô, dân chúng bình thường rất nhiều, nhưng người có tiền, thế gia vọng tộc lại càng nhiều hơn."

"Đối với những người làm ăn như các vị mà nói, là chuyện tốt hiếm có."

"Cho nên các cửa hàng này được chia làm ba loại, loại một là các cửa hàng ở gần tòa nhà chính của Bất Dạ Thành, ví dụ như ở gần bách hóa lâu Đại Hạ hay tửu lâu Đại Hạ, hoặc là ở các địa điểm du ngoạn sẽ được mở cửa sau này, tiền thuê một năm là mươi vạn lượng bạc, mỗi năm tăng một thành (10%)."

"Nếu muốn mua thì giá là mười triệu lượng bạc một căn."

"Loại thứ hai, chỉ đứng sau những tòa nhà chính này, nhưng cũng nằm trên trục đường chính, ví dụ như Bất Dạ Thành Đại Hạ có bốn trục đường lớn, tiền thuê một năm là hai mươi lăm vạn lượng bạc, mỗi năm tăng một thành (10%), nếu mua, giá năm triệu lượng bạc một căn."

"Loại thứ ba, là các cửa hàng bất kì ở Bất Dạ Thành, tiền thuê một năm mười lăm vạn lượng bạc, mỗi năm cũng tăng một thành, nếu như mua thì giá là hai trăm vạn lượng bạc một căn."

"Hôm nay là ngày tốt để khai trương cửa hàng ở Bất Dạ Thành Đại Hạ, nếu hôm nay mua cửa hàng, mấy ngày nữa Bản Hầu sẽ thiết kế một tấm bản đồ du ngoạn Bất Dạ Thành, trên đó có ghi tên cửa hàng của các vị. Những người dân tới Bất Dạ Thành du ngoại sẽ được tặng miễn phí loại bản đồ này. Đây cũng coi như là giúp các vị quảng bá tên tuổi cửa hàng."

Cố Cẩm Niên mở miệng nói ra giá cả cho thuê và mua cửa hàng.

Lợi nhuận lớn nhất của Bất Dạ Thành Đại Hạ, tuyệt đối không phải là việc buôn bán muối quan, cũng không phải Long Mễ quận Giang Trung, càng không phải là buôn bán gương, kính.

Những thứ này chỉ dùng để thu hút thật nhiều du khách và dân chúng tới Bất Dạ Thành.

Lợi nhuận thật sự nằm ở việc cho thuê các cửa hàng, đó mới là lợi nhuận lớn nhất, toàn bộ Bất Dạ Thành nếu muốn phát triển thịnh vượng, không thể chỉ dựa vào sức lức của một người.

Bất Dạ Thành cần thật nhiều thương nhân tới đây làm ăn, nhà ngươi mở cửa hàng son phấn, nhà ta bán tổ yến vây cá, nhà hắn mở cửa hàng giấy mực, vừa khiến cho Bất Dạ Thành phồn thịnh, vừa giúp các thương nhân kiếm được nhiều tiền.

Đối với Bất Dạ Thành Đại Hạ, đây là chuyện tốt.

Đối với thương nhân, có thể kiếm tiền thu bạc, cũng là chuyện tốt nha.

Song phương cùng thắng, đó mới là lợi nhuận lớn nhất.

Với khoản lợi nhuận này, họ hoàn toàn có thể thực hiện dự án Bất Dạ Thành Đại Hạ.

Sau đó lại mở thêm thật nhiều cửa hàng.

Lưu lượng khách cũng càng ngày càng nhiều hơn.

Càng nhiều người kiếm được lợi nhuận, danh tiếng của Bất Dạ Thành Đại Hạ cũng càng ngày càng tăng, không nói đâu xa, bốn trăm thương nhân trước mặt đều là những nhân vật có tiếng tăm trong giới kinh thương khắp nơi.

Sau khi bọn họ đầu tư vào Bất Dạ Thành, đến khi trở về cố hương, bọn họ sẽ nói về Bất Dạ Thành Đại Hạ như thế nào? 

Khẳng định sẽ khoe khoang khoác lác, từ đó thu hút càng nhiều người tới đây, danh tiếng được truyền miệng từ người này sang người khác, không biết từ lúc nào sẽ hình thành suy nghĩ, khi tới Kinh đô thì nhất định phải tới Bất Dạ Thành xem thử.

Đó không phải là ý nghĩa của việc ra ngoài ngắm nhìn thế giới sao?

Dưới tình huống như vậy, Bất Dạ Thành Đại Hạ sẽ càng ngày càng tốt hơn, chỉ cần thỉnh thoảng nghĩ ra cái gì đó mới lạ là có thể ổn định lượng khách hàng cơ bản.

Muối quan và Long Mễ Giang Trung sẽ không khiến cho người ta cảm thấy hàng hóa ở Bất Dạ Thành rất ít, đằng sau hai thứ này còn rất nhiều hàng hóa rẻ và tiện lợi khác, cũng không ít những đồ vật kỳ lạ cổ quái như gương kính, đương nhiên giá cả cũng rất rẻ.

Chỉ là, sau khi nghe Cố Cẩm Niêm nói ra giá thuê mua cửa hàng, tất cả mọi người đều im lặng.

Ba loại cửa hàng.

Mười triệu lượng hoặc mỗi năm trả tiền thuê năm mươi vạn lượng bạc.

Năm triệu lượng hoặc mỗi năm trả tiền thuê hai mươi lăm vạn lượng bạc.

Hai trăm vạn lượng hoặc mỗi năm trả tiền thuê mười lăm vạn lượng bạc.

Nếu như thuê cửa hàng, mỗi năm còn tăng giá, số tiền này thật sự không nhỏ chút nào.

Mọi người đều im lặng suy tư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận