Đại Hạ Văn Thánh

842 Bỏ kiếp này ta làm lại sau, cường giả Phật môn, đích thân đến trước chùa, diệt Phật chi tâm(7)

Sai chính là sai.

Đối chính là đúng.

Vì người lương thiện là cầu thiên địa hạo nhiên chính khí, theo thiên lý mà cải biến.

Làm người ác cuối cùng cũng có báo ứng, đời đời kiếp kiếp, con cháu đời đời.

Mà đang lúc Cố Cẩm Niên suy nghĩ như thế.

Ngọc liễn đã xuất hiện bên ngoài chùa A Tháp.

Một vài tăng nhân đang quét bụi ở trước cửa. Nhìn thấy ngọc liễn xuất hiện, nhất thời biến sắc, dường như biết cái gì.

“A Di Đà Phật.”

“Hôm nay chùa không mở cửa, nếu như thí chủ đến dâng hương bái Phật thì xin sau ba tháng nữa lại đến.”

Tăng nhân canh cổng nói, hướng về phía ngọc liễn lên tiếng.

“Để Lý Lãnh Thu lăn ra đây.”

Sau một khắc.

Ở trong ngọc liễn.

Giọng nói của Cố Cẩm Niên vang lên như là tiếng chuông vàng kẻng lớn, kinh động toàn bộ chùa A Tháp.

Hắn không dông dài.

Cũng lười nói nhảm.

Theo giọng nói này vang lên.

Bên trong chùa, Lý Lãnh Thu kinh động đầu tiên. Hắn ta đang ngồi trong chùa, có chút kinh hãi, ám đạo Cố Cẩm Niên đến quá nhanh.

Nhưng chủ trì La Trạch đối diện hắn ta lại chậm rãi lên tiếng.

“Tiếp tục chép kinh.”

Bốn chữ đơn giản để cho Lý Lãnh Thu an tĩnh lại.

Mà bên trong chùa, ánh mắt tất cả tăng nhân không khỏi hướng bên ngoài cửa nhìn lại.

Một vài cao tăng cũng bị kinh động, đi ra ngoài chùa.

Rất nhanh.

Bảy tám đạo thân ảnh xuất hiện, mặc áo cà sa giống nhau, là cao tăng của Phật môn. Nếu không cũng không có tư cách mặc cà sa.

“A Di Đà Phật.”

“Xin hỏi thí chủ là người phương nào?”

“Vì sao lại quấy rầy Phật môn thanh tịnh?”

Có cao tăng lên tiếng, mặt mũi tràn đầy nghi ngờ nhìn về phía ngọc liễn.

“Đừng có ở đây giả vờ giả vịt.”

“Đem Lý Lãnh Thu giao ra đây.”

“Chuyện này không có quan hệ gì với chùa A Tháp.”

Bên trong ngọc liễn.

Cố Cẩm Niên lần nữa lên tiếng.

Bên ngoài ngọc liễn tuy là cao tăng Phật môn nhưng trong mắt hắn còn không đủ tư cách cùng mình nói chuyện.

Nghe nói như thế.

Từng vị cao tăng nhíu mày, không biết nên nói cái gì.

Cũng vào lúc này.

Ở trong chùa cổ.

Cũng vang lên một giọng nói đáp lại.

“A Di Đà Phật.”

“Thí chủ.”

“Ở chùa chúng ta không có ai gọi là Lý Lãnh Thu, phải chăng thí chủ tìm nhầm chỗ rồi?”

Đạo thanh âm này vang lên, không biết là từ chỗ nào truyền đến nhưng không phải tu sĩ tầm thường có thể làm được.

Là giọng nói của chủ trì La Trạch.

“Giả thần giả quỷ.”

“Nhi tử của Ninh Vương, Lý Lãnh Thu, không có ở bên trong chùa A Tháp sao?”

Cố Cẩm Niên lên tiếng hỏi thẳng.

“Thí chủ nếu như người đến sớm năm ngày thì có thể tìm được Thế tử Lý Lãnh Thu của Ninh Vương.”

“Nhưng bây giờ hắn ta đã không có ở đây.”

Đối phương thờ ơ nói.

“Không ở đây sao?”

“Đi nơi nào rồi?”

Cố Cẩm Niên nhíu mày.

“Lý Lãnh Thu đã đi đến Địa Ngục cực khổ.”

Chủ trì La Trạch hồi đáp.

“Chết sao?”

Lúc này Cố Cẩm Niên hơi nghi hoặc một chút.

“Thí chủ có thể lý giải như thế.”

“Lý Lãnh Thu đã thế, thế gian này đã không có Lý Lãnh Thu nữa mà có thêm một tăng nhân tên Bất Hối.”

Chủ trì La Trạch cho trả lời.

Lúc này Cố Cẩm Niên đã hiểu ý là gì.

“Nhiều con mẹ ngươi.”

“Não tật à.”

Bên trong ngọc liễn Cố Cẩm Niên có chút không nhịn nổi.

Người này não tàn sao?

Tên Lý Lãnh Thu này mà biết hối hận?

Đổi cái tên khác là có thể xóa bỏ sao?

“Làm càn.”

“Các ngươi dám nhục thiện sư ta sao?”

Sau khi Cố Cẩm Niên nói thẳng như thế, những tăng nhân này nháy mắt giận dữ, trách cứ Cố Cẩm Niên.

“Nhục nhã thiện sư của ngươi sao?”

“Các ngươi có tin hôm nay Bản Hầu sẽ hủy diệt cả chùa A Tháp của ngươi không.”

Giờ khắc này, Cố Cẩm Niên từ trong ngọc liễn đi ra, nhìn chăm chú vào những tăng nhân này.

“A Di Đà Phật.”

“Hầu gia.”

“Cái gọi là oan oan tương báo biết đến bao giờ.”

“Lý Lãnh Thu đã biết ăn năn, xuất gia, cạo đầu làm tăng.”

“Hắn ta đã buông bỏ đồ đao, vì sao Hầu gia còn nắm chặt đao không thả?”

“Nhân quả gia trì, sinh sôi không ngừng. Ở giữa trời đất này sao có thể khôi phục yên tĩnh?”

Chủ trì La Trạch không vì mấy câu nói của Cố Cẩm Niên mà tức giận. Ngược lại còn thuyết phục Cố Cẩm Niên bỏ xuống đồ đao.

Đây chính là chỗ lợi hại của Phật môn.

Rõ ràng là Lý Lãnh Thu giết người phóng hỏa, lạm sát kẻ vô tội trước. Cố Cẩm Niên chỉ vì người dân Đại Hạ đòi một công đạo vậy mà đi qua miệng ông ta đã biến thành Cố Cẩm Niên không buông xuống đồ đao, thành kẻ ác.

Lợi hại, lợi hại.

“Để đánh bóng mắt chó của ngươi.”

“Bản Hầu cầm không phải đồ đao mà là kiếm dân tâm.”

“La Trạch.”

“Ngươi thân là cao tăng Phật môn, biết rõ Lý Lãnh Thu làm nhiều việc ác lại chủ động bao che.”

“Ngươi tu chính là cái Phật gì?”

“Buồn cười hay không đây?”

Cố Cẩm Niên lên tiếng. Hắn cũng không vừa đến đã gọi cường giả ma đạo đến.

Bởi vì.

Hắn muốn nhìn xem Phật môn là dạng như thế nào.

Chuyện này quyết định một việc của Phật môn.

Muốn hay không.

Diệt Phật.

Đúng thế.

Diệt Phật.

Nếu như Phật môn đều tồn tại như vậy thì Cố Cẩm Niên không ngại đem chuyện diệt Phật thành chuyện chủ yếu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận